Chương 1557
“Cô Tô, xin cô bình tĩnh, chúng tôi làm việc theo trình tự. Nếu như cô có bất kỳ vấn đề gì hoặc cảm thấy không hài lòng thì có thể gửi thư luật sư cho chúng tôi”, luật sư Liên bình tĩnh đáp lại.
“Anh…”, Tô Dư tức tới run người, thế nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô ta biết với tình cảnh hiện tại của gia đình mình, đừng nói là kiện tụng một công ty lớn như này mà ngay cả một người bình thường cũng không có đủ khả năng.
Nhà họ chỉ còn bốn bức vách mà thôi…
“Được nếu đã vậy thì thôi, dù sao thì có người thừa nhận là được rồi”, Tô Dư nghiến răng.
Giờ cô chỉ muốn tìm người chịu trách nhiệm để lấy ít tiền bồi thường trả tiền chữa trị cho Tô Thái. Dù sao thì tiền viện phí cô ta đã chẳng kiếm được ở đâu ra nữa rồi.
“Cô Tô, cô muốn Giả Tiến bồi thường cho bố của mình sao?”, luật sư Liên hỏi.
“Chính hắn đâm bố tôi, không báo hắn bồi thường thì bảo ai?”, Tô Dư tức giận đùng đùng.
Thế nhưng người luật sự lại lắc đầu, sau đó lấy ra một tập tài liệu, bên trong có một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt Tô Dư. Tô Dư nín thở.
“Chuyện…chuyện này…”
“Bệnh tâm thần cấp tính!”
“Của…ai?”
“Chính là người đâm bố cô – Giả Tiến!”
Tô Dư sững sờ. Đến ngay cả khi luật sư Liên đi rồi mà cô ta vẫn chưa hoàn hồn. Lâm Chính đứng bên cạnh không nói gì.
Theo cách nói của luật sư Liên thì việc Tô Thái bị đâm nhận được 20 nghìn tệ theo chủ nghĩa nhân đạo, ngoài ra không còn gì nữa. Thậm chí Giả Tiến…còn có thể nghênh ngang bước ra khỏi đồn.
“Chắc chắn là họ giở trò. Thật không công bằng”.
Tô Dư tức giận đập bàn, nghiến răng: “Em phải kiện bọn họ”.
“Tôi ủng hộ”, Lâm Chính nói.
Thế nhưng ngay sau đó Tô Dư lại cúi đầu, nói giọng khàn khàn: “Thôi bỏ đi vậy…”
“Tại sao?”
“Nhà em …không mời nổi luật sư…Hơn nữa cũng không đấu lại nổi công ty lớn như vậy. Thôi bỏ đi…”, Tô Dư cười đau khổ, nước mắt rưng rưng.
“Yên tâm, tôi sẽ giới thiệu luật sư giúp cô”.
“Không cần đâu Lâm Chính…dù sao thì bọn họ còn bồi thường được 20 nghìn tệ. Số tiền còn lại em sẽ nghĩ cách. Còn việc kiện cáo…chẳng qua là em tức nên nói vậy thôi”, Tô Dư cười chua chát.
“Chúng ta về đi”.
Lâm Chính suy nghĩ nhưng không nói gì thêm. Hai người bước ra khỏi đồn.
“Thế nào rồi?”
Lưu Mãn San ở ngoài hành lang nãy giờ. Tô Dư không cho bà ta vào trong vì sợ bà ta nói linh tinh. Sau khi nghe Tô Dư nói vậy, bà ta tức giận chửi ầm cả lên. Cảnh sát nhìn thấy thì chau mày. Tô Dư thấy vậy vội vàng đẩy bà ta ra bên ngoài.
“Mẹ nhất định phải mời luật sư tốt nhất kiện bọn chúng. Một lũ khốn, bà nhất định phải lột da chúng mày ra”.
Bà ta vừa bước đi vừa chửi rủa. Tô Dư chỉ âm thầm thở dài. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Ba người đi tới chiếc xe. Lâm Chính đang định kéo cửa ra thì bỗng khựng người, nhìn về phía đầu xe.