Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1561



Chương 1561

Tô Dư không hề đuổi theo. Cô ta do dự một lúc rồi bước lên xe. Chiếc xe khởi động máy, chạy về hướng nhà Tô Dư.

“Đừng quá lo lắng. Tiền này tôi sẽ nói với bạn tôi, có lẽ họ sẽ không tìm tới mẹ cô đâu. Tôi làm vậy chẳng qua là muốn giáo huấn cho bà ấy một bài học”, Lâm Chính vừa xoay vô lăng vừa nói.

“Không Lâm Chính, phải đền bao nhiêu thì đền từng đó, nhà em sẽ chịu trách nhiệm”, Tô Dư lắc đầu, nói bằng giọng chua chát: “Dù sao thì cũng đã nợ nhiều tiền như vậy rồi, thêm hai trăm ngàn tệ cũng chẳng sao”.

“Vậy à…”

“Chỉ là…em thật sự thất vọng về mẹ”, Tô Dư đột nhiên co dúm người, úp mặt vào bàn tay khóc thút thít.

Bất kỳ ai bị rơi vào trường hợp này cũng muốn sụp đổ mà thôi. Lâm Chính liếc nhìn cô ta và lắc đầu: “Bà ấy là bà ấy, cô là cô. Bà ấy lựa chọn sống theo cách đó là quyết định của bà ấy. Cô đừng vì vậy mà đau lòng. Điều cô cần làm là sống như mình muốn, không được tùy tiện. Vậy là được rồi”.

“Lâm Chính, xin lỗi…”

“Không cần xin lỗi, không phải lỗi của cô. Cô không đáng phải chịu mọi thứ”, Lâm Chính nói.

Tô Dư chỉ cúi gằm xuống, không nói gì. Cô ta không đáng phải chịu đựng nhưng lại phải làm thế. Dù sao cũng là cái số cả rồi.

Chiếc xe nhanh chóng về tới nhà họ Tô. Nhà của bọn họ đã được gửi tới công ty môi giới rồi. Tô Dư chuẩn bị dọn tới ở tại công ty của Tô Nhu sau đó sẽ từ từ tìm phòng trọ.

Nhà họ Tô lúc này chỉ còn bốn bức tường và nợ ngập đầu. Hai người xuống xe, bỗng có một bóng hình bước tới.

“Cuối cùng các người cũng về. Còn không về thì tôi cũng hết kiên nhẫn rồi!”

Nghe thấy giọng nói này Tô Dư và Lâm Chính đều giật mình, họ quay qua nhìn thì thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc váy màu đỏ bước tới. Cô gái tầm 16 tuổi, trông đẹp như tượng tạc và vô cùng đáng yêu.

“Em gái, em là ai vậy?”, Tô Dư tỏ vẻ khó hiểu.

“Em gái à?”

Cô gái hừ giọng, khoanh tay mỉm cười: “Cô mới là em gái thì có!”

“Hả…”, Tô Dư á khẩu, lập tức hỏi: “Chúng ta biết nhau sao?”

“Trước thì không, bây giờ thì có. Cô là Tô Dư phải không? Tôi chính là chủ tịch của công ty bảo vệ U U – Huyết U U. Chắc cô nghe tên công ty của tôi rồi chứ?”, cô gái cười nói.

Chủ tịch công ty bảo vệ U U?

Hai người giật mình.

Lâm Chính còn tưởng mình là chủ tịch trẻ tuổi nhất, không ngờ hôm nay còn gặp được con nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình.

“Cái gì?”, Tô Dư khẽ há miệng, không tin nổi nhìn cô bé kia: “Cô chính là chủ của công ty bảo vệ kia? Cô… cô trẻ như vậy?”.

“Trẻ thì đã sao? Chẳng lẽ mở công ty bảo vệ còn quy định tuổi tác hay sao?”, Huyết U U hỏi ngược lại.

“Chuyện đó…”, Tô Dư lập tức không nói nên lời.

“Cô U U, cô tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện gì? Ha, các người nợ tôi mấy triệu tệ, anh nói xem tôi tìm các anh là có chuyện gì?”, Huyết U U cười nhạt nói.

“Cô U U, chuyện giữa chúng ta không phải giải quyết rồi sao? Còn khoản nợ, trong thời gian ngắn nhà chúng tôi cũng không thể trả được nhiều như vậy. Luật sư Liên kia nói ngày trả nợ chưa xác định, đợi xác định rồi sẽ bàn thỏa thuận. Bây giờ cô U U lại đến đòi tiền chúng tôi, làm sao tôi đưa cô được đây?”, Tô Dư nói đầy bất lực.