Chương 1566
“Chuyện gì thế này”, Mã Hải thốt lên.
“Xem ra bốn người này là mồi nhử rồi”, Lâm Chính đanh mặt, thản nhiên lên tiếng.
“Mồi nhử sao?’
Mã Hải đột nhiên nhìn thì thấy một thanh nhiên mặc trang phục đời Đường chắp tay sau lưng đang bước tới. Người này có khí chất cao vời vợi, bước đi đĩnh đạc, không phát ra tiếng động, không khác gì một con mèo vô cùng kỳ dị.
Mã Hải sững sờ vội hét lên: “Cậu là ai?”
Người thanh niên nói bằng giọng vô cùng âm u: “Công chúa U U có lệnh, chặt tay của các người giao về”.
“Cái gì?”, Mã Hải mặt cắt không ra máu.
Lâm Chính bước tới trước với vẻ vô cảm: “Vậy thì tới mà lấy”.
Câu nói của Lâm Chính đã khiêu khích người thanh niên kia. Người thanh niên tối sầm mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính và hừ giọng: “Công chúa đã nói rồi. Nếu anh không nghe lời thì bắt về để cô ấy nói chuyện. Anh đã cứng miệng như vậy thì đi cùng tôi đi”.
Dứt lời người thanh niên bèn lao như tên bắn về phía Lâm Chính và Mã Hải.
Mã Hải tái mặt, vội vàng lấy điện thoại ra cầu cứu. Thế nhưng đối phương đã đứng ngay trước mặt ông ta và chộp lấy chiếc máy.
Vụt.
Tay của Mã Hải còn chưa kịp bấm số thì điện thoại đã biến mất. Ông ta nín thở, ngước mắt lên nhìn thì thấy người thanh niên đang cầm điện thoại của mình và bóp nhẹ.
Rắc! Chiếc điện thoại nát vụn.
“Hả?”, Mã Hải sợ hãi vội vàng lùi lại.
Đây là chiếc điện thoại mới nhất đấy. Độ cứng và bền thì là số một luôn. Vậy mà ở trong tay người này nó lại chẳng khác gì miếng đậu phụ. Rốt cuộc thì người này mạnh tới mức nào chứ?
“Trả lại này!”
Người thanh niên đưa chiếc điện thoại đã nát vụn trong tay ra, tay còn lại chộp lấy cổ tay Mã Hải định vặn. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì…
Vụt…
Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên. Người đàn ông khẽ rùng mình, cảm giác như cổ tay bị châm chích. Hắn vội lùi lại. Mã Hải nhân cơ hội vội vàng chạy ra sau.
“Hừ? Cái gì vậy?”, người thanh niên nhìn cổ tay mình thì phát hiện có một cây kim cực nhỏ đang cắm ở đó. Hắn bèn ngẩng đầu nhìn Lâm Chính và Mã Hải.
Mã Hải thì đang sợ run người, chỉ có Lâm Chính là không có biểu cảm gì.
“Lẽ nào là anh?”
Hắn hừ giọng, lao về phía Lâm Chính định chém tay về phía cổ anh. Thế nhưng khi tay hắn vừa bổ xuống thì.
Vụt.
Lại một âm thanh nhỏ bé nữa vang lên. Bàn tay vừa giơ lên của hắn run lên giống như bị muỗi cắn, sau đó toàn thân hắn run rẩy, cơn ngứa ngáy ập tới. Hắn vội thu chân về, cào gãi chỗ vừa bị châm.
Hắn tức giận nhìn Lâm Chính thế nhưng anh vẫn bất động, chẳng thèm cả đưa tay lên.
Chuyện gì thế này?
“Lẽ nào không phải là anh? Vậy là ai? Ai núp ở quanh đây? Mau bước ra”, người đàn ông hét lên, rõ ràng là hắn đang tức lắm rồi.