Chương 1623
Mặc dù không biết thực lực của Lâm Chính tới mức nào nhưng dù sao thì cũng không thể bằng ‘thiên kiêu’ được.
“Không cần, cô đứng qua một bên. Ở đây giao cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Lâm Chính, anh…anh ngốc đến vậy sao? Lẽ nào anh còn muốn hạ gục bọn họ”, Diên Nữ không dám tin.
Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Sao? Cô nghĩ tôi không làm được à?”
“Anh…”, Diên Nữ á khẩu. Đám đông tức lắm.
“Khốn nạn!”
“Cậu coi thường người khác quá đấy”.
“Cậu tưởng mình là ai?”, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.
“Ra tay!”, Huyết Trường Phong ra lệnh. Tát cả đều hằm hằm sát khi lao tới tấn công Lâm Chính. Các thể loại đấm đá giáng xuống như vũ bão. Lâm Chính nhanh như điện xẹt luồn lách qua cơn mưa những cú đấm đá khiến không một ai có thể chạm vào được anh.
“Thân pháp tinh diệu quá?”
Đám trưởng lão cũng phải kinh ngạc. Được vài hiệp thì đám đệ tử bắt đầu đuối sức, thế là Lâm Chính phản công.
Rầm! Rầm!…Tất cả đám đệ tử đều bị đấm thẳng vào người, bay bật ra ngoài, ngã rầm xuống đất, kêu la thảm thiết.
“Hả!”, Diên Nữ bàng hoàng. Trong chớp mắt, Lâm Chính đã đánh bay hơn mười tên. Huyết Nham cũng sững sờ. Ông ta không ngờ, Lâm Chính còn trẻ mà đã có sức mạnh tới mức như vậy.
“Khôn khiếp! Xông lên!”
Số đệ tử còn lại không cam tâm, đồng loạt lao lên. Thế nhưng kết cục của họ cũng giống y đám người trước đó, bị đánh bay ra ngoài
Trương Tử Tường sững sờ. Đào sư tỷ vừa từ dưới đất bò dậy cũng phải tái mặt.
“Gã này rốt cuộc là ai vậy?”
“Hắn không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?”, mọi người cảm thấy không hiểu.
“Trương sư huynh, Đào sư tỷ, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn, nhờ cả vào hai người thôi”, đám đệ tử chật vật bò dậy, đau đớn lên tiếng.
Những người khác cũng bị dọa hết hồn, không ai dám lao lên nữa. Trương Tử Tường tái mặt.
“Chuyện này…”
“Trương Tử Tường, sao thế? Không dám à?”, Huyết Trường Phong hỏi với vẻ vô cảm.
“Trường Phong sư huynh, làm gì có chuyện đó! Mọi…mọi người nhìn nhé!”, Trương Tử Tường cố nặn ra một nụ cười, sau đó nín thở, tung ra một quyền đánh. Thế nhưng hắn vừa cử động thì…
Vụt. Lâm Chính đã ra tay trước. Anh lao tới trước mặt Tử Tường như một cơn gió, túm lấy cổ áo của hắn. Trương Tử Tường căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lâm Chính ném qua một bên.
Rầm! Mặt đất rung chuyển. Rồi những đường nứt xuất hiện. Còn Tử Tường thì đã bị trầy da tróc vẩy, không nhúc nhích nổi.
“Một chút sức lực như vậy mà đòi đánh với tôi sao?”, Lâm Chính hừ giọng, túm chặt Trương Tử Tường và ném mạnh vào bức tường gần đó.
Rầm. Người hắn không khác gì quả bom lao về phía bức tường.
Rầm. Âm thanh kinh hồn vang lên.
Bức tường nứt toác. Cả người Trương Tử Tường biến mất. Hắn bất động, không biết sống chết ra sao.