Chương 1637.
Anh ta mới chừng này tuổi, có thể đánh với mình được như vậy mà không rơi vào thế hạ phong đã là chuyện quá mức kinh hãi rồi.
Nếu nói như vậy còn chưa nghiêm túc, thì khi anh ta nghiêm túc sẽ thế nào chứ?
Nghiền nát mình?
Không thể nào!
Huyết Trường Phong không tin.
Trừ khi là những người nằm trong tốp 10 của bảng thiên kiêu, nếu không cả Hoa Quốc không ai có thể nghiền nát hắn.
“Hừ, thằng khốn, còn dám ra vẻ?”.
“Anh tưởng chúng tôi sẽ bị anh dọa sao?”.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến còn lâu mới tin vào chuyện này, liền tức giận chửi mắng, rồi múa may bàn tay như sắt thép của mình, bổ về phía Lâm Chính.
Huyết Trường Phong đanh mắt lại, cũng không nhiều lời mà rút kiếm xông tới.
Thanh trường kiếm nặng nề kia ầm ầm giáng xuống, chẳng khác nào một vật khổng lồ rơi từ trên trời xuống, không thể đỡ nổi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lấy một cây châm ra, bắn về phía Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
Vèo vèo!
Hai cây châm bạc bắn ra như sao băng giữa trời đêm.
Hai người kia không kịp trở tay, mỗi người bị trúng một châm.
Bọn họ khựng lại, liếc nhìn chiếc châm bạc ở vị trí dưới ngực trên bụng, lập tức định rút nó ra.
“Đừng động vào nó!”, Huyết Nham biến sắc, vội vàng la lên.
Hai người ngạc nhiên, bàn tay khựng lại.
“Không được rút châm bạc lung tung, nếu không sẽ để lại di chứng rất nặng nề”, Huyết Nham nhắc nhở.
Lúc này bọn họ mới hiểu ra.
“Ra tay đi!”, Mai Phượng Yến trầm giọng quát.
Thịnh Siêu cũng không quan tâm đến cây châm bạc kia nữa, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ định tiếp cận Lâm Chính.
Rắc!
Một tiếng động kỳ quái vang lên.
Hai người vừa cất bước thì bỗng khựng lại, dừng ngay trước mặt Lâm Chính, sau đó bất động như một bức tượng…
Huyết Trường Phong đang định làm khó Lâm Chính, thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.
“Hai người làm cái gì vậy?”, Huyết Trường Phong trầm giọng hỏi.
“Tôi… tôi… chúng tôi cũng không biết nữa, sư huynh, tôi không thể điều khiển cơ thể của mình được…”
“Cái gì?”, hơi thở của Huyết Trường Phong như nghẹn lại.
Còn mọi người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cơ thể chúng tôi như bị dây thừng kéo lại, không thể động đậy nổi. Sư huynh, chắc chắn là do cây châm bạc kia, chắc chắn là vậy, mau rút châm rút bọn tôi với!”, Thịnh Siêu hoảng hốt kêu lên.
Sắc mặt Huyết Trường Phong trầm xuống, không dám chần chừ, lập tức lao về phía hai người họ.