Chương 1650
Trương Hoán dõng dạc nói: “Thiên kiêu Lâm, xin hãy đưa tôi rời khỏi đảo, nhận tôi làm đồ đệ! Ngay cả đảo chủ đảo Vong Ưu cũng không dám chiến đấu với anh, võ học của anh nhất định cao hơn ông ta! Chỉ cần anh đồng ý, đời này Trương Hoán tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”.
Nói xong, anh ta dập đầu xuống đất!
Lâm Chính vội vàng ngăn người đó lại.
Chỉ trong chốc lát, càng lúc càng có nhiều đệ tử ngoại đảo chạy lên từ trong đám đông.
Tất cả bọn họ quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, đồng loạt dập đầu hô lên.
“Thiên kiêu Lâm, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ!”.
“Thiên kiêu Lâm, cầu xin anh đưa chúng tôi rời khỏi đây đi!”.
“Chúng tôi không muốn ở lại đảo Vong Ưu nữa!”.
“Đảo Vong Ưu không chịu truyền dạy võ công cho chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ học thiên kiêu Lâm!”.
“Thiên kiêu Lâm, xin hãy thu nhận tôi làm đồ đệ!”.
“Cầu xin anh…”.
Tiếng hô hoán vang lên không dứt, trong vài phút ngắn ngủi lại có gần một nghìn đệ tử ngoại đảo quỳ bái dưới đất, dập đầu với Lâm Chính.
Tất cả trưởng lão đều ngơ ngác.
Đảo chủ đảo Vong Ưu liên tục lùi về sau, ngây ngẩn nhìn cảnh đó, cả người giống như đã mất hồn…
“Các người… các người làm gì vậy? Đứng dậy! Đứng dậy hết cho tôi!”, Huyết Nham sốt ruột, lập tức xông tới, gào lên khản giọng.
Nhưng… không có bất cứ tác dụng gì.
Những đệ tử ngoại đảo này đã quyết tâm.
Bọn họ không muốn ở lại đảo Vong Ưu này từ lâu rồi.
Bây giờ Lâm Chính xuất hiện, sao bọn họ có thể tiếp tục lãng phí thời gian?
“Đám khốn nạn các người ăn cây táo rào cây sung, phản bội đảo Vong Ưu! Rốt cuộc các người còn có chút liêm sỉ nào không?”, Sở Túc cũng nổi giận, đi tới quát lớn.
“Phản bội tông môn, khi sư diệt tổ, thiên lý không dung! Các người phản bội đảo Vong Ưu, các người không xứng sống ở trên thế giới này! Tôi sẽ giết các người ngay tại đây!”, Lục trưởng lão hét lên.
Lâm Chính nghe vậy, lạnh lùng hừ liên tục, nhìn Lục trưởng lão nói: “Sao? Vào đảo Vong Ưu của ông thì không đi khỏi được nữa sao? Bọn họ đến bái sư học nghệ, không phải đến ký giấy bán thân. Sự sống chết của bọn họ không đến lượt các ông quyết định nhỉ?”.
“Cậu… Cậu nói gì?”, Lục trưởng lão tức giận.
“Lâm Chính, ở đây vẫn không đến lượt cậu nói chuyện. Chẳng lẽ cậu còn định xen vào nội bộ đảo Vong Ưu?”, sắc mặt Huyết Nham âm trầm, nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
“Bọn họ không phải là người của đảo Vong Ưu nữa rồi”.
“Có phải hay không không phải cậu nói là được!”.
“Đúng vậy, vẫn chưa đến lượt một người ngoài như cậu xen vào!”.
Các trưởng lão quát lên, chỉ trích Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Huyết trưởng lão, ông phải nghe rõ đây, những người này đã dập đầu với tôi thì đã là người của Huyền Y Phái, chuyện của họ chính là chuyện của tôi, vì sao tôi không được quản? Chuyện của Huyền Y Phái vẫn chưa đến lượt các người khoa tay múa chân ở đây!”.
“Cậu… Chết tiệt!”.
Các trưởng lão tức giận.