Chương 1671
Thanh kiếm như sét đánh giáng xuống. Đúng lúc lưỡi kiếm sắc bén sắp chạm vào nạn nhân thì anh đột ngột dừng lại và chăm chú nhìn.
Phía bên cạnh đảo chủ xuất hiện một bóng hình. Đó chính là Huyết U U. Cô ta dang hai tay, nhắm mắt lại đứng chặn ngay trước mặt đảo chủ để ngăn nhát kiếm.
“U U…”, đảo chủ lập tức ngẩng đẩu kéo Huyết U U qua một bên. Thế nhưng ông ta nào còn sức lực nữa, cơ thể run rẩy chẳng thể kéo được cô ta.
“Bố, trước đây bố bảo vệ con, lần này tới lượt con gái bảo vệ bố”, Huyết U U rưng rưng nước mắt, nói giọng khàn khàn và nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy kiên định.
“Lâm thiên kiêu, đảo Vong Ưu đã sai, tôi cũng không cầu anh tha cho ông ấy. Tôi chỉ hi vọng trước khi ra tay với ông ấy thì anh hãy giết tôi đi, như vậy thì tôi sẽ không cảm thấy đau khổ nữa…”
Lâm Chính lắc đầu: “Hành động của cô mặc dù rất cảm động nhưng tôi sẽ không mềm lòng đâu. Bố cô muốn giết tôi, tôi đã nhiều lần nhân nhượng là đã giữ thể diện cho các người lắm rồi. Cô tránh ra, tôi chỉ phế ông ta thôi”
“Lâm thiên kiêu anh biết đấy, anh phế bố tôi thì ông ấy cũng chẳng sống được bao lâu. Nếu đã như vậy thì chi bằng anh giết ông ấy đi”, Huyết U U khóc nức nở.
“Nếu đã vậy thì giết thôi”, Lâm Chính lạnh lùng đưa tay lên chộp lấy Huyết U U và giáng kiếm xuống đảo chủ. Anh cũng không có thiện cảm nhiều với Huyết U U. Bởi vì cô gái này trước đó muốn hại anh nên anh cũng không cần phải nể nang gì. Còn đảo chủ nếu không giết thì đánh phế, sao phải giơ cao đánh khẽ?
“Không!”, Huyết U U tái mặt, gào lên. Nhưng vô ích. Mọi ánh mắt đổ dồn vào nhìn cảnh tượng này, ai cũng nín thở.
Đảo chủ nhắm mắt, không hề phản kháng. Dù là ai lúc này thì cũng chỉ có thể nói rằng do ông ta quá tham lam mà thôi. Mũi kiếm sắc bén, lạnh lùng phóng tới. Đầu mũi kiếm đâm vào da thịt.
Bỗng một tiếng hét khác vang lên: “Thiếu hiệp, xin hãy dừng tay”.
Dứt lời, một viên đá bay tới, búng chính xác lên thanh kiếm. Thanh kiếm lập tức rơi xuống ngay bên cạnh đảo chủ.
“Hả?”, Lâm Chính giật mình nhìn thì thấy một người với mái tóc bạc, ăn mặc rách rưới đang vội vàng bước tới hiện trường.
“Ông Sám Hối!”.
Huyết U U ở bên này kinh ngạc kêu lên.
Đám người đảo Vong Ưu nhìn thấy ông lão cũng đồng loạt phản ứng lại, vui mừng không thôi.
“Là tiền bối Sám Hối”.
“Tiền bối Sám Hối ra khỏi hang rồi?”.
“Trời ạ, tốt quá rồi, tiền bối Sám Hối đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”.
Các trưởng lão vô cùng kích động, lớn tiếng hô lên.
“Bái kiến tiền bối Sám Hối! Xin mời tiền bối Sám Hối hãy ra tay, bắt người này lại, trả lại sự yên tĩnh cho đảo Vong Ưu chúng ta”.
Bọn họ lần lượt hành lễ với người đó, sau đó vội nói.
Người đó xuất hiện, đem lại hi vọng cho tất cả mọi người trên đảo Vong Ưu.
Nhưng… tiền bối Sám Hối lại liên tục lắc đầu.
“Các người quá tham lam, dẫn đến vị thiếu hiệp này nổi giận, đánh bại tất cả. Đó là các người không đủ bản lĩnh, tôi có mặt mũi nào giúp các người đối phó với vị thiếu hiệp này?”.
Bọn họ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.