Chương 1681
“Chiếc áo vest đặt ở ghế sô pha kia có lẽ cũng là của anh ta. Cũng là một phiên bản giới hạn khác. Cổ áo được thêu bằng chỉ vàng và có lẽ là thứ đắt nhất trên người anh ta, cũng tầm 8 triệu tệ. Những thứ này quan trọng nhất không phải giá cả mà là làm thế nào mua được. Bởi vì chúng không được bán cho những người bình thường. Tô Nhu, em cảm thấy một người bạn mặc trên người cả mười mấy triệu tệ chạy tới thỉnh giáo em thì em có thể truyền thụ kinh nghiệm gì cho anh ta đây? Lẽ nào bên cạnh anh ta lại thiếu người dày dạn kinh nghiệm sao?”
Dứt lời, ánh mắt của hai vợ chồng Tô Quảng trở nên vô cùng kỳ lạ. Cả hai không nói gì. Mười mấy triệu tệ ? Chỉ có đại gia mới mặc được như vậy thôi.
Thế nhưng…Tô Nhu thì không cảm thấy quá ngạc nhiên mà chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Lâm Chính, thực ra em biết Cao Lam có tiền. Mặc dù cậu ấy ăn vận như vậy khiến người khác rất ngạc nhiên nhưng em nghĩ không hề ảnh hưởng đến tình bạn của bọn em”.
Tô Nhu vốn thấy bình thường.
“Vì vậy em cho rằng anh ta đến tìm em chỉ đơn giản là vì tình bạn?”, Lâm Chính hỏi, cảm thấy khó chịu.
“Đúng vậy”, Tô Nhu gật đầu.
Có thể thấy Cao Lam rất được Tô Nhu tin tưởng. Lâm Chính tỏ ra mất tự nhiên, thế nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh không nói gì nữa.
Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ. Cao Lam không hề tỏ ra nóng vội, ngược lại anh chỉ mỉm cười, hòa hoãn tính hình bằng cách bước tới trước mặt Lâm Chính và đưa tay ra.
“Vị này chính là chồng của Tô Nhu – Lâm Chính phải không? Chào anh, tôi là Cao Lam, rất vui được gặp anh!”
“Chào anh”, Lâm Chính bắt tay bằng vẻ vô cảm.
“Anh Lâm, chúng ta lần đầu gặp mặt. Tối qua tôi mới tới Giang Thành, hôm nay đã tới gặp Tô Nhu. Vốn cô ấy định mời tôi thử tay nghề vì sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi không gặp nhau nữa. Trong lúc xúc động tôi đã đích thân xuống bếp. Nếu anh Lâm không chê thì tới ăn thử xem thế nào”, Cao Lam mỉm cười.
Cách đối đáp này nhận được rất nhiều thiện cảm từ vợ chồng Tô Quảng. Tô Nhu cũng âm thầm gật đầu, đánh giá cao anh ta.
Lâm Chính thì cảm thấy khó chịu. Anh ta nói vậy nghe có vẻ như rất khách sáo, nhưng nếu đưa ra so sánh thì Lâm Chính bỗng nhiên trở thành người nhỏ mọn, chấp vặt. Còn anh ta thể hiện được sự độ lượng, hào phóng của mình. Lâm Chính cũng không bận tâm lắm.
“Được, cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu.
Mọi người ngồi vào chỗ ngồi. Trương Tinh Vũ không được vui cho lắm. Bà ta trừng mắt, bặm môi làu bàu: “Hôm nay đúng ra có thể vui vẻ ăn với bạn của Tô Nhu một bữa, thật không ngờ lại gặp cái thứ xui xẻo này”.
“Được rồi, có khách tới, bà bớt nói đi vài câu”, Tô Quảng khuyên.
“Hừ. Thôi được, dù sao ăn xong thì cũng mau biến đi cho tôi. Tôi nhìn thấy là buồn nôn”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
Giọng bà ta không hề nhỏ, mọi người có mặt đều nghe thấy. Tô Nhu hơi khó xử. Cao Lam nhìn Lâm Chính, nhưng anh chẳng thể hiện biểu cảm gì.
Thế nhưng chẳng ai biết rằng, anh thật sự sắp mất hết kiên nhẫn với bà ta rồi…
Cả bàn thức ăn đều do Cao Lam làm. Mặc dù bữa ăn này giống như mua chuộc thì Lâm Chính cũng cảm thấy khá ngạc nhiên. Cao Lam là người đầu ngành, là kẻ bề trên, với người mà cuộc sống áo gấm lụa là, cơm bưng nước rót có người làm cả thì tại sao lại biết nấu ăn chứ?
Cao Lam chỉ mỉm cười: “Cô chú mau ăn thử món thịt xào ớt này xem Tô Nhu chỉ đạo cháu nấu thế nào nhé”.