Trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng.
Con ngựa này… thật đáng sợ!
“Ồ? Gian lận à?”.
Lâm Chính ở bên này nhếch khóe miệng, thản nhiên cười nói: “Cậu chủ Khai, trên hợp đồng của chúng ta đã nói, nếu gian lận thì tự động nhận thua, đồng thời đền bù số tiền gấp ba cho bên kia. Giấy trắng mực đen, chắc anh sẽ không chối cãi đâu nhỉ?”.
“Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.
Cậu Khai ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn lại, nhìn Lâm Chính: “Anh đã dùng thủ đoạn gì?”.
“Tôi chẳng làm gì cả, người là của anh, ngựa là anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi dùng yêu pháp gì hay sao?”, Lâm Chính cười nói.
Nếu Khai Mạc không phải người theo chủ nghĩa vô thần, e rằng hắn đã thật sự tin rằng Lâm Chính có yêu pháp gì đó.
Dù sao chuyện này cũng quá khoa trương…
Đám người phía cậu Khai á khẩu không nói nên lời.
“Ngoài ra, cậu chủ Khai, chuyện vừa rồi anh có thể cho tôi một lời giải thích không?”, Lâm Chính hỏi.
“Giải thích cái gì? Đó là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa, liên quan gì đến tôi?”, cậu Khai âm thầm nghiến răng, nói.
“Không chịu thừa nhận? Không sao, tôi không so đo với anh, dù sao tôi cũng đã lời được ba trăm triệu”.
Lâm Chính nhếch khóe môi, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn, nói với Tô Nhu đang hóa đá ở phía sau: “Vợ à, em biết lái xe Lamborghini không?”.
“Không… không biết…”, Tô Nhu run rẩy, liên tục lắc đầu.
“Ferrari thì sao?”.
“Cũng… cũng không biết…”.
“Được, vậy anh sẽ ra ngoài gọi hai chiếc xe tải kéo mấy chiếc xe này về nhà. Chúng ta bắt xe về”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu lại cảm thấy choáng váng.
“Được rồi, cậu chủ Khai, cuộc đua thứ hai các anh cũng thua rồi. Lần này cược cũng lớn, chắc các anh cũng hết tiền rồi phải không? Tôi nghĩ tôi nên về rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Không được đi!”.
Đám người cậu chủ Việt sốt ruột.
“Còn muốn cược nữa à?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Đương nhiên”, bọn họ nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng các anh hết tiền rồi”.
“Không phải có thể ký hợp đồng, viết giấy nợ sao?”.
“Chuyện đó…”.
“Cậu chủ Việt, thôi đi! Bỏ đi!”, tên tóc xanh kéo cậu chủ Việt ra, nhỏ giọng nói: “Đừng cá cược nữa, tôi thấy nó bất thường quá! Hình như anh ta không đơn giản!”.
“Không đơn giản cái rắm, một kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ anh ta? Chuyện này mà đồn ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ bị người khác cười chết? Bố anh cũng sẽ nói anh làm mất thể diện!”, cậu chủ Việt tức giận nói.
“Nhưng mà…”.
“Cược đi!”.
Lúc này, cậu Khai cũng quát khẽ một tiếng.
Bọn họ đều giật mình, nhìn về phía cậu Khai, bấy giờ mới phát hiện hai mắt hắn đã đỏ lên.
Hắn cũng kích động rồi!
Hắn cũng không nhận thua!
Hắn cũng muốn lấy lại vốn!
Quan trọng nhất là… hắn không tin mình lại thua một kẻ vô dụng!
“Vậy được, tiếp tục cược thôi. Ký hợp đồng, viết giấy nợ!”.
Lâm Chính đáp một cách sảng khoái.
Hai tiếng sau…
Tô Nhu ngơ ngác giống như kẻ ngốc ra khỏi trang viên.
Trương Mậu Niên và Thành Bình cũng có dáng vẻ giống hệt cô.
Tô Nhu xách túi xách trên tay, trong đó chứa toàn chìa khóa xe.
Ferrari, Lamborghini, McLaren, ngoài ra còn có gần mười chiếc thẻ ngân hàng và một xấp giấy nợ.
“Về sau trang viên này sẽ là của chúng ta. Tiểu Nhu, em cầm hợp đồng này đi sang tên sớm đi! Lúc nào rảnh em có thể đưa bố mẹ tới đây ở vài ngày, thư giãn giải tỏa tâm trạng”.
Lâm Chính từ phía sau đi tới.
Tô Nhu nhìn anh bằng đôi mắt thất thần, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
“Lâm Chính”.
“Sao thế?”.
“Anh… anh nhéo má em cái đi”.
“Được”.
“Á… Đau!”.
Tô Nhu kêu đau một tiếng, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.
“Hóa ra em không nằm mơ?”.
“Nằm mơ gì?”.
“Đây… đây là sự thật?”.
“Đương nhiên là thật! Từ bây giờ em sẽ là bà chủ giàu có sở hữu tài sản hơn một tỷ!”, Lâm Chính quẹt mũi cô, sau đó đi sang bên, lái chiếc Lamborghini Veneno tới.
“Lên xe đi người đẹp!”, Lâm Chính thò đầu ra.
“Ừ… Ừ…”, Tô Nhu vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngốc.
Siêu xe nghênh ngang rời đi.
Lúc này Trương Mậu Niên và Thành Bình ở phía sau mới bình tĩnh lại.
“Làm sao đây?”, sắc mặt Thành Bình không dễ coi là mấy.
“Ha ha, chuyện này là chuyện tốt, chúng ta nên vui mới phải, sao em có vẻ rầu rĩ thế?”, Trương Mậu Niên thở ra, nói.
“Chuyện tốt? Anh thấy chuyện này tốt ở đâu? Nếu gia đình họ được thế, chúng ta sẽ không sống yên!”, Thành Bình trừng mắt nói.
“Ha ha, đừng sốt ruột, đi, đi tìm ông với anh!”.
Trương Mậu Niên nheo mắt lại, cười nói, sau đó chui vào trong xe, tiến về phía nhà họ Trương…