Chương 1712
Sao có thể chứ?
Đó là Chủ tịch Lâm cơ mà!
Tống Kinh như muốn ngất đi, máu nóng sôi sục.
“Giám đốc Mã, liệu ông có nhầm không vậy? Ừm… người của đoàn làm phim chúng tôi sẽ không tùy tiện đuổi ai cả. Hơn nữa, tôi đã dặn dò người ở cổng là nếu Chủ tịch Lâm đ ến, thì tuyệt đối không được chậm trễ. Ừm… chắc là không có chuyện đó đâu, hơn nữa tôi cũng không nhận được tin từ bên bảo vệ…”, Tống Kinh sửng sốt, ăn nói cũng hơi lộn xộn.
“Lát nữa ông tự đến phòng làm việc của Chủ tịch Lâm giải thích với cậu ấy đi. Tạm thời dừng việc quay phim lại”, Mã Hải bình thản nói, sau đó tắt máy.
Tống Kinh như muốn ngừng thở, vội vàng gọi cho Mã Hải.
Nhưng gọi mấy cuộc mà Mã Hải đều từ chối.
Tống Kinh tái mét mặt.
“Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi…”
Tống Kinh run cầm cập.
Mã Hải từ chối cuộc gọi của ông ta? Chuyện này… e là vô cùng nghiêm trọng!
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”, Tống Kinh hoảng loạn, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
“Sao vậy đạo diễn Tống?”, chú Đinh nghi hoặc hỏi.
Nhưng dường như Tống Kinh không nghe thấy lời chú Đinh nói, hình như ông ta nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên: “Tô Dư đâu? Tô Dư đang ở đâu?”.
“Đạo diễn Tống, ông quên rồi sao? Hôm nay cô Tô Dư không có cảnh quay nên về chăm sóc bố rồi, là ông phê chuẩn mà”, một nhân viên của đoàn làm phim đáp.
“Gọi ngay cho cô ấy!”, Tống Kinh gầm lên.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Hầu hết đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Vâng… vâng đạo diễn Tống…”, bọn họ run rẩy đáp, rồi lập tức có người lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dư.
“Đạo diễn Tống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ông lại kinh hoàng thất thố thế?”, phó đạo diễn Uông không nhịn được nữa, đứng lên nói.
“Phải đấy đạo diễn Tống, ông bình tĩnh lại đi, trời không sập được đâu”, Phạm Lạc cũng cười.
“Các cậu thì biết cái gì? Lần này e là trời sập thật rồi!”.
Tống Kinh trừng mắt nhìn Phạm Lạc, sau đó quát: “Gọi ngay đội trưởng đội bảo vệ đến đây cho tôi! Nhanh!”.
“Vâng…”
“Đạo diễn Tống, cô Tô Dư nghe máy rồi”.
Một nhân viên đưa điện thoại cho Tống Kinh.
Tống Kinh vội vàng cầm lấy, gấp gáp kêu lên: “Cô Tô Dư!”.
Tô Dư ở bên kia sửng sốt: “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?”.
“Cô có số điện thoại của Chủ tịch Lâm không?”, Tống Kinh vội hỏi.
“Chủ tịch Lâm? Sao… sao tôi có thể có số điện thoại của anh ta chứ…”
“Vậy thì ai có chứ? Tiểu Dư, cô giúp tôi với, tôi phải gọi ngay cho Chủ tịch Lâm”.
“Việc này… để tôi gọi điện thoại hỏi em rể tôi xem sao…”
“Được, được”, Tống Kinh gật đầu lia lia.
Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ chạy tới.
Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông trung niên hơi hói, vóc dáng hơi béo. Ông ta nặn ra một nụ cười, cúi mình khom lưng đầy khúm núm với Tống Kinh.
“Sao thế ông chủ Tống? Có chuyện gì cần tìm tôi sao?”.
“Tôi hỏi ông, có phải hôm nay các ông đuổi Chủ tịch Lâm đi không?”, Tống Kinh sầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đâu có! Sao chúng tôi lại đuổi Chủ tịch Lâm được chứ? Ông cho tôi mượn một lá gan tôi cũng không dám”, đội trưởng đội bảo vệ muốn khóc mà không có nước mắt.
Tuy ông ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé, nhưng đối với nhân vật như Chủ tịch Lâm thì cũng như sấm đánh bên tai.
“Vậy tại sao giám đốc Mã của Dương Hoa lại nói là các ông đuổi Chủ tịch Lâm khỏi đoàn làm phim?”, Tống Kinh gầm lên.
Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc.
Đuổi Chủ tịch Lâm khỏi đoàn làm phim?
Điên à… Ai mà to gan vậy?
Ai nấy đều thót tim.
Trong đó người run rẩy nhất chính là Văn Lệ đứng bên cạnh Phạm Lạc.
Không biết tại sao, cô ta lại có dự cảm không lành…