Chương 1742
“Cậu…”
Tô Nhu tức đến nỗi không thốt nên lời.
Cuối cùng, cô chỉ ra cửa, tức giận nói: “Cút! Cậu cút ngay cho tôi”.
“Cút? Tiểu Nhu, tôi mà ra khỏi cánh cửa này, thì Dương Hoa hết đường cứu, thần y Lâm của cậu cũng hết đường cứu. Thậm chí công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cậu cũng sẽ gặp đả kích nặng nề, cậu chắc chắn muốn tôi cút sao?”.
Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi thở nghẹn lại, có chút không biết phải làm sao.
Tô Nhu có thể thuận lợi mở rộng công ty Quốc tế Duyệt Nhan không chỉ dựa vào sự cố gắng của cô, mà còn có sự giúp đỡ của Dương Hoa. Phải biết rằng, món tiền đầu tiên của cô là nhờ Dương Hoa giúp đỡ kiếm được. Hơn nữa Chủ tịch của Dương Hoa là thần y Lâm từng giúp cô rất nhiều lần, ân tình này Tô Nhu khắc ghi trong lòng.
Cho dù bên ngoài đồn thổi ầm ĩ, nói thần y Lâm nhìn trúng cô, nhưng cô không quan tâm điều này.
Bởi vì cô vẫn chưa ly hôn, trước khi ly hôn, cô không có bất cứ suy nghĩ gì tới chuyện nam nữ.
Tô Nhu do dự.
Cao Lam thấy thế, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Anh ta biết chắc hẳn có thể hạ gục cô nàng này rồi.
“Cũng may ông đây còn có hậu chiêu, nếu không đúng là bó tay với con khốn này”, Cao Lam cười thầm.
“Tôi không thể hiểu nổi yêu cầu của cậu, chúng ta… thương lượng tiếp đi”, Tô Nhu suy nghĩ một lát, rồi đau khổ cúi đầu, khàn giọng đáp.
“Không vấn đề gì”, Cao Lam mỉm cười nói.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Không cần thương lượng gì hết, lập tức dẫn người của anh cút ngay, đừng quấy rối Tiểu Nhu nữa”.
“Lâm Chính, chỗ này không đến lượt thằng vô dụng như anh lên tiếng, biến sang một bên đi”, Cao Lam nhíu mày nói.
“Người nên cút là anh!”, Lâm Chính bước một bước, đứng trước mặt Cao Lam, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh cao hơn Cao Lam nửa cái đầu, đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta chằm chằm, rất có uy thế.
Hơi thở Cao Lam như nghẹn lại, có chút không dám động đậy…
Tuy Lâm Chính là kẻ vô dụng, vua mọc sừng nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng anh cao hơn Cao Lam, lại thêm ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, trông cũng rất đáng sợ.
“Anh muốn làm gì?”, Cao Lam sầm mặt xuống, nhỏ giọng quát.
“Tôi đã bảo là anh mau cút đi cơ mà! Nếu anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Lâm Chính, anh gấp gáp cái gì chứ? Chuyện này cũng đâu liên quan đến anh. À… tôi biết rồi, anh tức giận chứ gì? Nghĩ cũng phải, rõ ràng Chủ tịch Lâm muốn tán vợ anh, nhưng anh lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thậm chí có lúc anh còn phải chấp nhận sự giúp đỡ của Chủ tịch Lâm nữa. Tôi nghe nói Mã Hải đã giúp anh giải vây mấy lần, đây chắc chắn là ý của Chủ tịch Lâm. Ha ha, anh cũng thật là, đàn ông đàn ang mà bất tài như vậy… anh có thấy mất mặt không hả? Tôi mà là anh thì đã tìm nơi nào không người mà tự kết liễu cho xong rồi!”, Cao Lam cười khẽ, ánh mắt đầy giễu cợt.
“Ha ha ha…”
Những người phía sau cũng phì cười.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sa sầm.
Anh không có gì để nói.
Bởi vì anh không biết nên giải thích với bọn họ kiểu gì.