Chương 1750
“Tiểu Văn”, Lâm Chính gọi. Cô thư ký Tiểu Văn lập tức bước vào.
“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, cô thư ký cung kính hỏi.
“Đi bảo Mã Hải chuyện khoản một tỷ tệ cho Phạm Lạc. Nhớ là ghi nội dung tập đoàn Dương Hoa chuyển khoản. Làm luôn đi nhé”.
“Vâng chủ tịch”, cô thư ký lùi ra ngoài.
“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi không hiểu chuyện đã hiểu lầm anh. Đó là lỗi của tôi! Nào, tôi lấy trà thay rượu kính anh một chén”, Phạm Lạc kích động đứng dậy, cầm chén trà uống cạn.
“Một tỷ tệ…một tỷ tệ đấy? Mỗi người năm trăm triệu tệ cũng tiêu xõa rồi. Tôi phải đóng bao nhiêu bộ phim mới có thể kiếm được từng đó chứ?”, Văn Lệ hai mắt sáng như sao, cả người lâng lâng.
“Mọi người khách sáo rồi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng: “Chuyện ở tòa ngày mai?”
“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, tiền vào tài khoản thì tôi rút đơn về ngay! Chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh nữa”, Phạm Lạc vỗ ngực.
Lâm Chính cũng gật đầu. Một lúc sau cô thư ký bước vào: “Chủ tịch Lâm, xử lý xong rồi ạ”.
“Phạm Lạc, anh mau kiểm tra tài khoản xem”, Văn Lệ thúc giục. Phạm Lạc lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra. Một lúc sau, anh ta lại đứng bật dậy lần nữa và hét lên.
“Có rồi!”
“Thật sao? Tốt quá rồi! Chúng ta phát tài rồi!”
Văn Lệ cũng kích động nhảy cẫng lên. Cả hai người ngỡ tưởng mình đã lên thiên đàng. Họ phấn khích hò reo và múa may quay cuồng. Tiền đã tới tay, Phạm Lạc cũng không muốn ở lại lâu. Thế là anh ta kéo tay Văn Lệ rời đi.
“Chủ tịch Lâm, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ. Việc hợp tác lần này cũng giúp tôi có được nhận thức mới. Anh có được sự nghiệp như thế này không phải do may mắn mà là do có năng lực. Bái phục. Tôi ngả mũ bái phục!”
“Anh quá khen rồi!”
“Phải rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi vẫn còn việc nên đi trước nhé”.
“Đi từ từ. Nhớ rút đơn nhé!”
“Yên tâm!”, Phạm Lạc cười thần bí, sau đó kéo Văn Lệ rời khỏi tập đoàn Dương Hoa. Đợi sau khi hai người rời đi, Mã Hải vội vàng bước vào.
“Bọn họ có rút đơn không ạ?”
“Nếu mà chó có thể nôn ra cục xương đã gặm thì đương nhiên họ cũng có thể rút đơn!”
“Vậy sao? Còn nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta mất…”, Mã Hải cảm thấy lo lắng.
Chiếc Ferrary phát ra âm thanh ghê người phóng vọt trên con đường lớn của Giang Thành. Phạm Lạc mở mui xe, cùng lướt đi trên con đường với Văn Lệ.
“Hú!!!”, Văn Lệ đưa hay tay lên, hào hứng hét vang trời. Phạm Lạc đạp ga hết cỡ và cũng gào lên. Hành động của họ khiến không ít người xung quanh chú ý.
“Thần kinh!”
“Đồ điên!”
“Hai đứa dở người!”
“Lái nhanh như vậy, muốn đầu thai rồi chắc!”
Không ít người giơ ngón giữa lên. Thế nhưng hai người họ mặc kệ. Sự giàu có đột nhiên ập tới khiến bọn họ tự dưng mất phương hướng. Họ lao ra khỏi nội thành, tới một con đường ngoại ô mới chịu dừng lại.