Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1773



Chương 1773

Nghiêm khắc mà nói, nó cũng có thể là giả.

Nhưng nhìn bộ dạng của Thẩm phán Lưu thì liệu sẽ là giả sao?

Hơn nữa Thẩm phán Lưu đã thấy gì trong cuốn sách đó? Tại sao lại có dáng vẻ khiếp sợ như vậy?

Luật sư Hùng vô cùng rối rắm, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.

Phạm Lạc ở phía sau không ngừng thúc giục.

“Luật sư Hùng, sao ông còn đứng ngây ra đó? Mau vạch trần thủ đoạn của bọn họ đi!”

“Đó là chứng cứ giả đúng không? Ông ta chính là một diễn viên! Ông còn không mau vạch trần bộ mặt thật của bọn họ?”

“Tôi tốn nhiều tiền như vậy để mời ông về làm gì? Tôi đã không tiếc tiền của mình, chẳng lẽ bây giờ ngay cả tên họ Lâm này mà ông cũng không ép chết được hả? Rốt cuộc ông có tích sự gì?”

“Này, Hùng Mẫn Sinh! Ông có nghe thấy tôi nói không hả?”

Phạm Lạc không ngừng mắng chửi, càng lúc càng khó nghe, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

“Im lặng!”

Thẩm phán Lưu quát lên.

Phạm Lạc sửng sốt.

Nhưng Trịnh Nam Thiên vẫn bình tĩnh nói: “Thưa quý tòa, xin hãy công khai tất cả giấy tờ và giấy chứng nhận mà tôi đã đưa cho quý tòa, sau khi công khai, mọi người sẽ biết sự thật!”

“À…”, trên mặt Thẩm phán Lưu lộ vẻ khó xử.

“Tôi đã xin chỉ thị của cấp trên, cấp trên đồng ý công khai! Yên tâm, cứ làm theo quy trình bình thường là được!”

“Được!”

Thẩm phán Lưu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông ta đưa món đồ cho người bên cạnh.

Một lát sau, trên máy chiếu đã phát tất cả nội dung của những món đồ đó lên.

Ngay từ giây phút đầu tiên mọi ánh mắt đều đã dán chặt lên màn hình máy chiếu…

Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.

Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.

Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.

Trên đó có hai chữ to.

Tuyệt mật!

Đây là mệnh lệnh tối mật.

“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.

Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.

“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.

“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.