Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1777



Chương 1777

“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.

“Thua rồi… từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.

Hai người họ giật nảy mình.

“Ông… ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông… ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này…” Phạm Lạc sốt ruột nói.

“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.

Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.

“Tức là… tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.

“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”

“Ý của ông là gì?”

Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.

Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.

“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.

Vụ này không cần điều tra thêm nữa.

Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.

“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.

Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.

“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”

Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.

Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.

“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.

“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.

“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.

“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.

“Thôi bỏ đi!”

Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.

Lúc này, một thanh niên đi tới.

“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,

Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.

“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.

“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.

“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.