Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1790



Chương 1790

“Nghe nói là một dàn máy!”

“Chỉ là một dàn máy thôi sao?”

“Đúng vậy. Nhưng không phải dàn máy tầm thường mà là một dàn máy do một vị bác sĩ nổi tiếng tên Howard đã phát minh ra vào 200 năm trước. Dàn máy này vào thời đó có thể nói là tiên tiến nhất, còn bây giờ thì cũng không là gì”.

“Nếu chỉ là một dàn máy thì không đến mức nghiêm trọng như vậy mới phải…”

Lâm Chính suy nghĩ và bóc tách vấn đề. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó: “Hóa ra là như vậy. ..

“Chủ tịch Lâm, cậu nghĩ ra được điều gì sao?”

“Hiệp hội có lẽ không đơn giản chỉ vì dàn máy này mà là vì những thứ đi kèm theo dàn máy”.

“Những thứ đi kèm theo dàn máy sao? Đó là gì vậy?”

“Bác sĩ Howard đã phát minh ra được dàn máy như thể thì đủ để chứng minh y thuật của ông ấy không hề tầm thường. Một bác sĩ như vậy chắc chắn sẽ để lại một bản thảo bên trong máy. Nội dung của bản thảo đó sẽ được chia làm hai phần, một phần là phương pháp dử dụng máy, một phần là kinh nghiệm và kiến thức của bác sĩ Howard. Tôi nghĩ mục đích của Hiệp hội chính là có được bản thảo này. Đó mới là báu vật vô giá”, Lâm Chính nói.

Mã Hải thốt lên: “Nếu đã vậy thì tại sao tập đoàn Cao Thị lại tặng cho Hiệp hội chứ. Lẽ nào bọn họ không biết là có thứ đó sao?”

“Chắc chắn là họ biết, cũng biết rất rõ. Bọn họ làm vậy là muốn liên minh với HIệp hội, thiết lập mối quan hệ để sau này tiện làm việc. Dù sao HIệp hội cũng mang tầm quốc tế cơ mà. Có thể kết nối với họ thì thường toàn là những kẻ tai to mặt lớn thôi. Khi đó tập đoàn này mà làm kinh doanh thì những mối quan hệ như thế cũng giúp ích cho họ rất nhiều. Họ tặng Hiệp hội dàn máy cũng là một dạng đầu tư đấy”.

“Như vậy sao? Thật không thể tin được…”

“Mã Hải, lập tức sắp xếp cho tôi tới nước Mễ một chuyến”.

“Chủ tịch Lâm. Nếu như cậu muốn giúp cô Anna thì cần gì phải ra mặt? Tôi cử người ở phía bên đó hỗ trợ kinh tế cho cô ấy chẳng phải là được rồi sao?”, Mã Hải nói.

“Như vậy thì vẫn không trị được gốc rễ. Giờ thứ mà Anna thiếu nhất không phải là tiền mà là môi tường. Hiệp hội thậm chí sẽ tìm cách bài trừ cô ấy trên mọi mặt trận, khiến cô ấy không thể tồn tại trong giới y học được nữa. Như vậy thì dù cô ấy có nhiều tiền đến mấy cũng vô ích. Nếu không thể giải quyết triệt để vấn đề này thì sau này cô ấy sẽ càng thê thảm hơn. Thậm chí những người bên cạnh cô ấy cũng vậy”.

“Chủ tịch Lâm cậu định sẽ làm thế nào?”

“Tôi muốn thành lập một tổ chức nghiên cứu y học ở nước Mễ’, Lâm Chính suy nghĩ.

Mã Hải nghe thấy vậy thì giật mình. Ông ta im lặng một hồi lâu rồi mới hoàn hồn: “Chủ tịch Lâm, chuyện này…sợ là không làm nổi”.

“Ông cho rằng họ sẽ không chấp nhận à?”

“Nếu cậu dùng danh tiếng của Dương Hoa thì chắc chắn là họ sẽ không chấp nhận. Dù sao thì Dương Hoa lúc này cũng phát triển ghê gớm quá. Có rất nhiều người ghét chúng ta. Kể cả là công ty mới thành lập ở Mỹ cũng vậy, tôi cũng phải lấy danh nghĩa là kinh doanh thiết bị y tế, hơn nữa còn phải lén lút, khó khăn lắm mới mở được. Nếu chủ tịch lấy danh nghĩa của Dương Hoa thì chắc chắn Hiệp hội sẽ gây khó dễ. Hơn nữa, người ở phía bên đó cũng không tin vào Đông y mà”.

Lâm Chính chau mày, rơi vào im lặng. Một lúc sau. Anh đột nhiên ngẩng đầu, mở máy tính và kiểm tra tin tức. Một lúc sau, anh nhếch miệng cười.

“Mã Hải, lập tức đặt vé đi. Cử thêm vài trợ thủ của Huyền Y Phái cùng tôi đi một chuyến. Dặn người phía bên đó, lập tức chọn địa điểm. Tổ chức Đông y này phải nhanh chóng thành lập!”

“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”, Mã Hải há miệng định khuyên can.