Chương 1823
Tiết Phi nghe vậy không tiện nói nhiều, chỉ đành gật đầu đáp vâng.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tiết Phi không mấy hứng thú với vị Chủ tịch Lâm trong lời đồn này.
Anh ta là người Hoa, nhưng lúc nhỏ đã học ở nước Mễ, giáo giục trưởng thành đều ở mảnh đất này, không có cảm giác quy thuộc quá mạnh với Hoa Quốc. Đương nhiên, quan trọng là anh ta không hiểu về Đông y của Hoa Quốc cho lắm, sở dĩ Mã Hải mời anh ta cũng chỉ vì có anh ta, Dương Hoa sẽ dễ dàng cắm rễ ở đây hơn.
Vốn dĩ Tiết Phi cũng không định gia nhập Dương Hoa, nhưng… Mã Hải trả cho anh ta quá nhiều tiền.
“Chủ tịch Lâm này là thần y Lâm nổi tiếng của Hoa Quốc sao? Trừ đẹp trai, xem ra cũng không có chỗ nào đặc biệt”, Tiết Phi nghĩ bụng.
Ông chủ trẻ như vậy, thật sự có thể làm nên sự nghiệp sao? Có lẽ cũng chỉ nhờ vào quan hệ trong nhà sáng lập ra Dương Hoa. Công ty rộng lớn chắc là nhờ Mã Hải chống đỡ phần nhiều.
Tiết Phi nghĩ thầm, lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng không có vẻ cung kính từ đáy lòng.
“Anh về làm việc trước đi, sắp đến giờ rồi, lát nữa tôi sẽ tự bắt xe đến sân bay”, Lâm Chính nói.
Tiết Phi gật đầu, cũng không câu nệ.
“Nếu đã như vậy, mong Chủ tịch Lâm bảo trọng, tôi tạm biệt trước”.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
Tiết Phi cầm áo khoác, sau đó bước ra ngoài cửa.
Nhưng anh ta vừa mở cửa ra lại thấy một nhóm người từ bên ngoài chạy vào.
Tiết Phi lập tức sững sờ.
“Xin hỏi có cậu Lâm ở trong đó không?”, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh nóng lòng hỏi Tiết Phi.
Tiết Phi nhìn chằm chằm người đó, cảm thấy rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, chỉ đành gật đầu đáp: “Có, xin hỏi ông tìm Chủ tịch Lâm có chuyện gì không?”.
“Tôi muốn mời cậu Lâm chữa bệnh cho con gái tôi. Thời gian gấp rút, có thể để tôi đích thân nói chuyện với cậu Lâm không?”, người đến sốt sắng hỏi.
“Chữa bệnh?”.
Tiết Phi ngạc nhiên không thôi.
Danh tiếng của Chủ tịch Lâm đã truyền khắp nước Mễ rồi à? Hiệp hội Y tế ở ngay bên, xung quanh còn có vài bệnh viện lớn nổi tiếng, những người này không đi tìm giáo sư, chuyên gia đó mà lại chạy đến đây?
Đầu óc bọn họ chứa bã đậu sao?
Tiết Phi không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghiêng người nói: “Mời vào!”.
Người đến chạy vội vào trong.
Người sau lưng ông ta cũng nối đuôi nhau đi vào, ngoài ra còn có đông đảo vệ binh và phóng viên.
Vệ binh nhanh chóng chặn cửa lớn lại, không cho phóng viên vào trong.
Không lâu sau, ngoài cửa đã bị một nhóm đông người chặn kín.
Phóng viên ai oán kêu than, vô cùng bất mãn.
Tiết Phi nhìn mà trợn tròn mắt.
“Chuyện… Chuyện này là sao?’.
Anh ta đã bao giờ thấy đội hình như thế này đâu.