Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1854



Chương 1854

“Anh không biết Oliver Harry sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên nhìn anh.

“Không biết, anh không có hứng thú với dương cầm”.

“Anh ta là thiên tài dương cầm nổi tiếng vang danh quốc tế, ba tuổi đã bắt đầu học dương cầm, chín tuổi tốt nghiệp trường danh giá, mười bốn tuổi đã tham gia cuộc thi đàn dương cầm quốc tế và giành giải quán quân. Anh ta là nghệ sĩ dương cầm thiên tài có một không hai, có người nói anh ta chính là Beethoven tái thế. Anh ta rất có uy quyền ở giới dương cầm”.

“Đương nhiên, sở dĩ mọi người biết đến anh ta là vì anh ta đã tham gia đóng phim điện ảnh tự truyện “Người sơ tâm” vào đầu năm nay. Bộ phim điện ảnh này giúp anh ta đạt được giải diễn viên chính xuất sắc nhất ở lễ trao giải Oscar. Doanh thu phòng vé trên toàn thế giới lên đến một tỷ rưỡi, từ đó ai ai cũng biết anh ta. Bây giờ anh ta không những là nghệ sĩ dương cầm thiên tài, mà còn là diễn viên có tiếng. Người xem điện ảnh đều biết anh ta”, Tô Nhu liếc anh rồi nói.

Một nhân vật lớn như vậy mà Lâm Chính cũng không biết, hàng ngày anh thật sự chỉ biết bốc thuốc thôi sao…

Lúc này, khách khứa trong đại sảnh tầng một đều đứng cả dậy, đồng loạt vỗ tay.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Bọn họ đều đưa mắt nhìn sang, bấy giờ mới thấy một người nước Y tóc vàng mắt xanh, mặc Âu phục, vẻ ngoài đẹp trai đi đến trước đàn dương cầm đặt ở chính giữa.

Nghệ sĩ dương cầm đang ngồi nơi đó vội vã đứng dậy, kích động bắt tay với anh ta, sau đó lùi sang một bên.

Cậu Trung ở phía này cũng tươi cười đi tới.

“Ồ, anh bạn, cậu khỏe chứ?’, cậu Trung mỉm cười, ôm anh ta theo phép lịch sự.

“Hồng! Tôi rất khỏe, cảm ơn lời mời của cậu, Hoa Quốc đúng là rất tuyệt”, Harry cười đáp.

“Cậu thích nơi đây là tôi thấy rất vui rồi, giờ mời cậu bắt đầu biểu diễn. Tôi và bạn tôi đang mong chờ được thưởng thức màn biểu diễn của cậu đấy!”, cậu Trung cười nói.

“Biểu diễn? Ha ha ha ha, Hồng, cậu đúng là biết nói đùa! Rõ ràng cậu cũng là một người đàn dương cầm rất giỏi, sao còn phải mời tôi đến?”, Harry cười lớn, nói.

Anh ta dứt lời, tất cả mọi người rộ lên xôn xao.

“Cái gì? Anh Trung cũng biết đàn dương cầm?”.

“Trời ạ, tôi không biết đấy”.

“Đúng là không thể nhìn bề ngoài được”.

Người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.

Cậu Trung thì hơi lúng túng.

“Anh Trung, anh đúng là giấu nghề sâu quá. Ngay cả anh Harry đây cũng đánh giá cao anh như vậy, anh đàn một bài đi!”, gã béo ở bên dưới lập tức hò reo.

“Đúng đấy, cậu Trung, cậu biểu diễn một bài đi!”.

“Cậu Trung, đàn một bài đi!”.

“Đàn một bài đi cậu Trung!”.

Bọn họ đua nhau hô hào, bầu không khí ở hiện trường dần trở nên nồng nhiệt.

“Hồng, tôi có thể biểu diễn cho cậu bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, cậu muốn nghe lúc nào thì nghe lúc đó. Nhưng tôi biết, nhân vật chính của ngày hôm nay không phải tôi, mà chính là cậu. Thỏa sức phát huy đi, cậu muốn biểu diễn vì ai thì mời ngồi vào đây!”, Harry mỉm cười nói, sau đó kéo ghế ra.

Cậu Trung cười khổ, anh ta nhìn quanh một vòng, dừng ánh mắt trên người Tô Nhu. Trong mắt anh ta toát lên vẻ thâm tình, sau đó hít sâu một hơi, nghiêng đầu nói: “Harry, có thể giúp tôi một việc không?”.