Chương 1863
Lúc này anh đang ngồi yên lặng ở mộc góc. Xung quanh toàn là những người mà Trung Hồng mời lúc ban ngày đến để nghe piano. Giờ thì họ cũng đã hiểu ra mọi chuyện…
“Anh Lâm, tôi mời anh một ly”, lúc này, Chu Quý cầm ly rượu, cười tít mắt bước tới trước mặt Lâm Chính.
“Anh Chu, tôi không giỏi uống rượu”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Người anh em, anh nói vậy thì là không nể tôi rồi”, Chu Quý tỏ ra không vui.
“Vậy anh muốn tôi làm thế nào đây?”, Lâm Chính liếc nhìn anh ta.
“Rất đơn giản, chúng ta uống cạn ly. Uống hết rượu thì chúng ta là anh em”, Chu Quý hào sảng đáp lại.
“Điều này…”, Lâm Chính tỏ ra khó xử nhưng sau đó cũng gật đầu: “Thôi được, nếu anh Chu đã nói vậy thì tôi cũng không do dự nữa. Nào! Uống!”
“Phải vậy chứ, uống!”, Chu Quý mỉm cười, cùng Lâm Chính uống cạn ly rượu trong tay.
Rượu này khá nặng. Chu Quý uống cạn mà vẫn tỉnh bơ. Lâm Chính thì cảm thấy hơi choáng rồi. Đám nam nữ có mặt đều đưa mắt nhìn nhau. Sau đó có người đứng dậy, cầm theo một ly khác đầy ắp rượu đi tới trước mặt Lâm Chính.
“Người anh em, anh uống với anh Chu mà không uống với tôi là khinh thường tôi. Nào, chúng ta cạn ly, một ngụm một ly, không được chừa lại giọt nào hết”, người này mỉm cười nói.
“Tôi..tôi vừa uống hết một ly mà…từ từ đã…”
“Từ từ gì chứ, tửu lượng của anh tốt mà…nào…uống thôi”, người này cười.
“Chuyện này…”
“Sao thế? Lẽ nào người anh em khinh thường tôi?”
“Tôi không có ý đó…”
“Vậy thì uống đi…”
“Thôi…được, nhưng tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì anh nói đi”.
“Mọi người mời tôi uống thì lát nữa tôi cũng phải mời lại. Mọi người phải uống hết đấy nhé”, Lâm Chính tỏ ra tức tối. Dứt lời đám động giật mình.
“Xem ra anh ta uống cũng nhiều rồi nhỉ”.
“Say rồi phải không đây? Không sao, uống thêm vài ly, rót vào miệng anh ta ấy. Tiểu Yến đưa anh ta về phòng, lột đồ rồi chụp vài kiểu, gửi cho vợ anh ta. Lần này để xem bọn có ly hôn hay không?”, Chu Quý cười thầm.
“Mọi người nói xem chúng ta giúp cậu Trung như vậy thì cậu Trung sẽ đối xử với chúng ta thế nào đây?”
“Đương nhiên là đối xử tốt rồi”.
“Tôi mặc kệ, cậu Trung đưa chuyện này cho tôi giải quyết mà tôi làm lớn chuyện tới mức này rồi, nếu như không cho tôi chút lợi lạc thì có khác gì là phí công tôi không”, cô gái tên Tiểu Yến lên tiếng.
“Yên tâm, chắc chắn là không thành vấn đề. Các người không tin tôi đã đành, lẽ nào còn không tin cả cậu Trung sao?”, Chu Quý mỉm cười.
“Được, vậy chúng ta lên. Chúng ta người đông thế này, chắc chắn là anh ta sẽ bị hạ gục thôi”.
Cả đám xì xầm sau đó ai cũng rót đầy rượu vào ly của mình và đi về phía Lâm Chính.
Cả bàn có tới 11 người. Thế nhưng tất cả họ đều vây lấy Lâm Chính. Người thì mời rượu, hết người này tới người khác.
Về cơ bản thì Lâm Chính phải uống liên tục. Hết một lượt, Lâm Chính đã uống hết mười ly rượu. Nồng độ cồn cũng không hề nhỏ. Đến cả Chu Quý cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nếu là anh ta thì e rằng đã nằm ra bàn rồi.