Chương 1866
“Anh biết đánh đàn à?”
“Anh biết chứ, lúc em lên đại học có mua một cây đàn, chẳng phải sao? Vẫn đặt ở trong phòng khách đấy. Đợt em đi làm anh rảnh quá nên có tập, mặc dù chưa tới mức tinh thông những cũng biết đôi chút”.
“Cái gì, không ngờ anh cũng học được chút gì đó hay ho nhỉ”, đôi mắt Tô Nhu sáng lên.
Nhưng Trung Hồng chỉ lắc đầu: “Anh Lâm, có lẽ anh không hiểu, sự chênh lệch giữa anh và Harry giống như trên trời với dưới biển đó. Harry thường không đánh đàn cho ai nghe bao giờ. Hôm nay là sinh nhật của Tô Nhu, anh ấy nể mặt tôi nên mới xuất hiện, nếu không, người ở đây sao có cơ hội được nghe những âm thanh tuyệt vời của anh ấy chứ. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên thưởng thức trọn vẹn bài biểu diễn của anh ấy thì hơn”, Trung Hồng cúi đầu.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn tối mặt. Một lúc sau anh hít một hơi thật sâu và nói: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Tô Nhu, theo thông lệ thì tôi cũng nên tặng cô ấy một món quà”.
“Thông lệ?”, Tô Nhu giật mình, dường như hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Harry kết thúc bài biểu diễn, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Lúc này, Lâm Chính làm ảo thuật lấy từ trong người ra một bông hoa hồng màu trắng và đưa cho Tô Nhu
Đồng tử của Tô Nhu co lại. Hoa hồng trắng sao? Cô nhớ bông hoa này. Vào mỗi một ngày trong năm, trên đầu giường của cô luôn có một bông hoa hồng màu trắng.
“Lâm Chính, lẽ nào sinh nhật mỗi năm, anh chính là người tặng hoa hồng trắng cho em?”, Tô Nhu cầm bông hoa hồng, ngẩng đầu lên nói.
Thế nhưng Lâm Chính không trả lời. Bởi vì anh đã bước ra xa. Anh bước về phía cây đàn.
Toàn bộ khách có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía anh với vẻ nghi ngờ. Người này là ai vậy. Harry cũng cảm thấy khó hiểu.
“Chào anh! Nếu anh muốn ký tên thì có thể đợi tôi kết thúc rồi ký không? Tôi không thích người khác làm phiền khi đang biểu diễn”, Harry tỏ ra không vui.
“Xin lỗi, tôi không tới để xin chữ ký”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ồ!”
Harry tỏ ra bất ngờ: “Vậy anh có việc gì không?”
“Tôi hi vọng anh có thể đứng dậy. Tôi muốn mượn đàn để đánh một bài cho bà xã của tôi. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, mỗi năm tôi đều dùng cách giống nhau chúc mừng cô ấy. Chỉ có điều là cô ấy không hề hay biết mà thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Dứt lời, Harry sửng sốt. Một lúc sau anh ta mới nói: “Vợ của anh là ai”.
“Chính là người phụ nữ bên cạnh Trung Hồng”, Lâm Chính cười nói.
Harry nhìn về phía Tô Nhu và chau mày.
“Vậy anh có biết tôi đang đánh đàn vì ai không?”, Harry trầm giọng
“Tôi biết! Vì vợ tôi”.
“Vậy anh cảm thấy, trình độ của anh có thể vượt qua cả một bậc thầy piano chuyên nghiệp sao?”, Harry hừ giọng, chất vấn.
“So sánh ư?”
Lâm Chính tò mò nhìn anh ta: “Tôi chơi một bản nhạc cho vợ tôi nghe, không phải muốn so tài với anh, tại sao trình độ của tôi nhất định phải cao hơn anh? Chẳng lẽ trình độ của tôi không tốt, thì không xứng chơi đàn cho vợ tôi nghe sao?”
“Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe bài hát nào?”, Harry càng lúc càng thấy không vui.
Anh ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Bất cứ ai và trong bất kỳ trường hợp nào, ai lại không nể mặt anh ta chứ? Nhưng người này lại vô lễ với anh ta như vậy!