Chương 1868
Âm thanh này thật quá say lòng người!
Mười ngón tay của Lâm Chính không ngừng nhảy múa, mọi người trong sảnh dần trở nên yên tĩnh.
Bọn họ dần nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức, lắng nghe những âm thanh này.
Giờ phút này, bọn họ phát hiện trái tim và linh hồn của mình như được gột rửa….
Đây là một loại âm nhạc vô cùng tuyệt vời!
Cơ thể rất nhiều người dần run rẩy, nhưng cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Họ không muốn phá hỏng âm điệu hoàn hảo của thiên nhiên này bởi giọng của họ.
Âm thanh tuyệt vời này lên cao dần, từng chút thăng hoa!
Như thể vượt qua thế giới trần tục, đưa những người này lên thiên đường…
Trung Hồng cũng đắm chìm trong đó, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Chính, đầu óc hơi choáng váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kỹ năng chơi piano của người này tốt hơn anh ta rất nhiều! Không chỉ anh ta! Ngay cả Harry, e rằng cũng không giỏi bằng anh.
Về phần Tô Nhu, lúc này hai tròng mắt cô đã ngấn lệ.
Cô nhớ ra rồi!
Đã nhớ ra mọi chuyện!
Buổi tối mười một giờ đêm mỗi lần sinh nhật cô, cô lại lờ mờ nghe thấy tiếng đàn khi chìm vào giấc ngủ.
Cô luôn cho rằng mình đang nằm mơ, đó là âm thanh trong giấc mơ, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng đó là bản nhạc Lâm Chính đàn cho cô.
Tuy rằng mỗi lần cô đều tỉnh dậy bởi âm thanh này, nhưng trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng Trương Tinh Vũ trách mắng Lâm Chính.
“Hóa ra… Anh vẫn luôn nhớ… Thì ra… Thì ra là anh…” Tô Nhu hơi mở miệng lẩm bẩm.
Mười ngón tay của Lâm Chính vẫn đang lướt nhanh trên phím đàn, cả người như tiến vào trạng thái, tiếng đàn có lúc nhẹ nhàng, có lúc cuồng nhiệt, mỗi người nghe như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, loại cảm giác này không từ nào có thể diễn tả được.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tinh…
Nốt nhạc tuyệt vời cuối cùng kết thúc đột ngột.
Một khúc nhạc đã kết thúc!
Hô!
Lâm Chính giữ phím đàn bằng cả hai tay, thở ra một hơi, đứng dậy, xoay người đi về phía Tô Nhu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Hội trường yên tĩnh đến đáng sợ
Nhiều người dường như không còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Thích không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi Tô Nhu.
Cả người Tô Nhu run lẩy bẩy, như vừa mới định thần lại, nhưng vẫn còn hơi mờ mịt gật đầu: “Thích…”
“Thích thì tốt, đi thôi, chúng ta về đi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khẽ gật đầu, cúi đầu đi theo Lâm Chính đi về phía thang máy.
Sau khi cả hai rời khỏi hội trường, mọi người đang ngồi mới dần lấy lại tinh thần.
“Trời… Trời ơi, tôi… Tôi… Tôi đã nghe thấy gì vậy?”