“Nếu để đến đó nói thì tôi sợ muộn mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khẩu khí lớn nhỉ? Cậu đang uy hiếp chúng tôi đấy à?”, một người nhổ nước bọt, nói: “Loại cứng đầu cứng cổ như cậu, không biết tôi đã gặp bao nhiêu người rồi. Chờ vào đồn, để tôi xem cậu có còn cứng miệng như vậy không?”.
“Anh chắc chắn muốn đưa tôi đi? Vậy anh chắc chắn sẽ tự gánh chịu hậu quả chứ?”, Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
“Cậu… Khốn kiếp, tôi sợ cậu chắc?”, người kia vô cùng tức giận, đang định xông tới.
Nhưng đúng lúc này, ông Hoành đột nhiên gọi: “Tiểu Trần, khoan đã”.
“Sếp…”
“Không vội!”, Khai Hoành lạnh lùng nói: “Nếu người này đã thề thốt như vậy, thì tôi cũng muốn xem cậu ta có thể giở trò gì!”.
“Được, dù sao lát nữa nếu cậu ta không nói được gì thì tôi sẽ kiện cậu ta đe dọa người thi hành công vụ!”, Tiểu Trần tức tối nói.
Khai Hoành liếc nhìn Lâm Chính: “Nói đi”.
“Nói ở đây có lẽ không được tiện lắm, ông vào trong với tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Vào trong? Cậu muốn làm gì?”.
“Sếp, đừng nghe cậu ta, chắc chắn cậu ta muốn nhân cơ hội bỏ chạy!”.
Những lời nói tức giận vang lên.
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy? Lãng phí thời gian!”, Nhiễm Tái Hiền cũng thấy bực mình.
“Bác Nhiễm, không sao đâu, để cháu xem cậu ta giở trò gì, cũng có thể giúp đỡ cho việc phá án”, Khai Hoành bình thản đáp.
Nhiễm Tái Hiền chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Lâm Chính đứng dậy, bước vào nhà trong.
“Không sao đấy chứ?”, ông cụ Trương nhỏ giọng hỏi.
“Ông yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Chính bước thẳng vào trong.
Khai Hoành cũng theo sau.
Tô Nhu thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả bố? Bố cứu chúng con với!”, Trương Tinh Vũ cuống lên.
Bà ta không quan tâm Lâm Chính thế nào, nhưng con gái bảo bối của mình cũng bị đưa đi thì bà ta không thể chấp nhận được.
“Tinh Vũ, con yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Nhu đâu”, ông cụ Trương an ủi.
“Vậy Lâm Chính thì sao?”, Tô Nhu ở bên cạnh gấp gáp hỏi.
“Việc này…”
Ông cụ Trương không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Nhu, đã lúc nào rồi mà con còn quan tâm thằng vô dụng đó? Nếu không phải vì cậu ta thì nhà chúng ta có ra nông nỗi này không? Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta bị vậy là đáng, còn chúng ta thì không nên bị vậy!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.