Chương 1891
“Sao? Ông định chọn Dương Hoa à?”, Trung Hồng cười nói.
Sắc mặt Hàn Nam trông mất tự nhiên. Ông ta chỉ khẽ nói: “Tôi không chọn ai cả. Tôi chỉ muốn hai người bạn của tôi được an toàn”.
“Hàn Nam, tôi thấy ông tuổi cũng cao rồi nên mới lịch sự với ông. Ông không thích thể diện thì thôi vậy. Nếu hôm nay ông làm tôi tức giận thì tôi cũng sẽ xử lý ông luôn đấy”, Trung Hồng ung dung lên tiếng.
Giọng điệu cũng bá đạo gớm. Hàn Nam tối sầm mặt.
“Sao? Cậu định động cả vào tôi à?”
“Ông tránh qua một bên thì tôi sẽ không động vào ông!”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy thì sau này…đừng ở Hạ Kinh nữa, tìm chỗ khác kiếm cơm đi”, Trung Hồng nói bằng vẻ vô cảm.
Hàn Nam tức giận, bước vài bước về phía Trung Hồng và nhìn chăm chăm anh ta. Trung Hồng chua mày.
“Tôi bằng này tuổi rồi mà còn bị một kẻ vắt mũi chưa sạch như cậu uy hiếp sao. Cậu…nói lại thử xem”, Hàn Nam hừ giọng. Trung Hồng im lặng, đôi mắt ánh lên sự tức giận.
“Người đâu”, Hàn Nam quát lớn.
“Thưa ông”.
“Đi lấy xe của tôi đưa cô Tô và cậu Lâm về Giang Thành. Ai dám ngăn lại thì xử lý luôn! Bất kể là ai, người nhà nào, rõ chưa?”, Hàn Nam lên tiếng.
“Điều này…thưa ông…”
“Mau đi”, Hàn Nam gầm lên.
Người kia không dám cãi lại, chỉ gật đầu và lái xe tới: “Hai vị ,mời lên xe”.
Tô Nhu vẫn còn đang hoang mang. Cô nhình chiếc xe, không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì giục.
“Tô Nhu, lên xe đi!”
“Nhưng…chuyện ở đây…”
“Chúng ta cũng không quản được đâu, rời khỏi đây rồi tính”.
“Vậy…thôi được”, Tô Nhu gật đầu, thế nhưng vẫn cố gắng nói với Hàn Nam một câu: “Cảm ơn ông!”
“Không có gì”, Hàn Nam lắc đầu.
Sau đó cửa xe đóng lại, chiếc Bently rời đi. Trung Hồng nheo mắt nhìn chiếc xe và rồi lại nhìn Hàn Nam. Anh ta nhếch miệng cười dữ tợn: “Hàn Nam, đây là lựa chọn của ông đấy nhé. Đừng có hối hận!”
“Tôi bằng này tuổi rồi chưa bao giờ làm chuyện gì phải hối hận cả”.
“Vậy thì có khả năng lần này ông sẽ hối hận đấy”, Trung Hồng cười lạnh lùng, phất tay và lên xe rời đi…
Chu Quý nói mọi chuyện cho Chu Vấn. Nghe Chu Quý nói vẫn chưa xin lỗi thì Chu Vấn tức giận lắm. Nhưng sau khi biết được Trung Hồng cố tình đối đầu với Dương Hoa thì ông ta chìm vào im lặng.
“Con không nên ra quyết định như vậy. Dương Hoa không dễ đối phó đâu. Theo bố được biết, Dương Hoa đã xử lý tới mấy gia tộc vô cùng khủng khiếp rồi đấy. Thủ đoạn của chủ tịch Lâm có thể nói là số một”, Chu Vấn nói giọng khàn khàn
“Bố, sợ gì chứ? Hạ Kinh không phải là nơi Dương Hoa quyết định được. Hơn nữa, là nhà họ Trung đấu với họ, chúng ta chỉ coi kịch hay thôi mà”, Chu Quý mỉm cười.
“Ừ!”, Chu Vấn gật đầu: “May mà con chỉ nói vài câu qua lại với Lâm Chính chứ không phải Tô Nhu. Bố nghĩ chắc là chủ tịch Lâm cũng không thích Lâm Chính. Chủ tịch Lâm vì Tô Nhu nên mới ra tay thôi. Nếu Dương Hoa hỏi tới thì chúng ta đẩy qua cho nhà họ Trung, để họ đấu nhau là được”.