Chương 1904
Người giàu?
Họ đang nói ai vậy?
Tên vô dụng này?
Anh ta mà là người giàu á?
Lương Tiểu Điệp thầm hừ mũi khinh thường.
Xe buýt nhanh chóng đến bến xe bên ngoài trường Đại học Sư phạm Yên Kinh.
Lương Tiểu Điệp có chút căng thẳng, xách túi xuống xe, nhưng không đi về phía cổng trường, mà đi về hướng ngược lại.
“Cổng trường ở kia mà”, Lâm Chính kêu lên.
“Anh thì biết cái gì? Lần nào cậu Vân cũng chặn tôi ở cổng, lần này tôi đi đường vòng, chắc chắn sẽ không gặp phải anh ta… Còn nữa, tôi đã cảnh cáo anh rồi! Cấm nói chuyện với tôi!”, Lương Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Lâm Chính, rồi chạy về phía con đường nhỏ.
Lâm Chính lắc đầu cười, đi theo đằng xa.
Cái gọi là con đường nhỏ cũng chỉ là đi đường vòng vào bằng cổng sau.
Chỉ có điều con đường này rất yên tĩnh, xuyên qua một khu dân cư.
Hai người dần cách xa đường chính.
Đi được một lúc.
Lâm Chính bỗng cảm thấy có điều bất thường, vội vàng nhìn lướt xung quanh.
Quả nhiên, Lương Tiểu Điệp ở đằng trước bỗng đi chậm lại.
Đằng trước có mấy người đang chặn đường cô ta.
“Tiểu Điệp, anh biết ngay em sẽ đi đường này mà, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?”, một giọng nói êm ái vang lên.
Cuối cùng cậu Vân vẫn xuất hiện…
Lần này rõ ràng cậu Vân có chuẩn bị trước rồi mới đến. Lâm Chính liếc nhìn cậu ta, lại nhìn sang các lối đi khác thì thấy mỗi lối đi đều có người canh giữ.
E rằng đường đến cổng trường Đại học Sư phạm đều có người của cậu Vân canh giữ.
Nơi này đã bố trí thiên la địa võng, Lương Tiểu Điệp dù có lanh trí cũng đừng mong thoát khỏi vòng vây của cậu ta.
“Cậu Vân? Sao anh… anh lại ở đây?”, Lương Tiểu Điệp hoảng hốt, sắc mặt khó coi, người run rẩy, có vẻ lúng túng.
“Tiểu Điệp, chẳng phải chuyện này chứng minh chúng ta có thần giao cách cảm hay sao?”, cậu Vân thản nhiên cười nói: “Em xem, anh đoán em sẽ đi đường này nên đợi ở đây, không ngờ là em đến thật, vậy chẳng phải chứng tỏ tâm ý của chúng ta giống nhau sao?”.
“Anh… Anh muốn làm gì?”, Tiểu Điệp căng thẳng, cả người khẽ run lên.
“Tiểu Điệp, anh không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn em làm bạn gái anh. Anh rất thích sự đơn thuần, thẳng thắn, thiện lương của em. Chỉ cần em chịu gật đầu, sau đó chúng ta đi ăn với nhau, mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều không phải sao?”.
“Cậu Vân, không phải anh có bạn gái rồi sao? Tôi đã nghe nói rồi, nửa học kỳ anh thay ba người bạn gái, anh đi tìm bọn họ đi được không? Đừng quấn lấy tôi nữa… Tôi… Tôi vẫn chưa muốn tìm bạn trai…”, Tiểu Điệp gần như cầu xin.
“Anh có gì không tốt sao?”, cậu Vân kỳ quái nhìn cô ta.