Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 192



“Lâm Chính?”. 

Nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói. 

“Đừng quan tâm  đến cậu ta”, Nhiễm Tái Hiền lạnh nhạt nói. 

“Ông anh, Lâm Chính càng không liên quan gì đến nhà chúng tôi. Nếu là cậu ta, tùy các ông xử lý”, bà cụ Trương nói, sau đó phất tay: “Đuổi cậu ta ra khỏi nhà cho tôi! Tránh trừng trị cậu ta ở đây sẽ làm bẩn cửa nhà họ Trương chúng ta!”. 

“Vâng, bà nội”, đám Trương Mậu Niên tươi cười đi tới. 

Nhưng khi bọn họ vừa mới đến gần Lâm Chính… 

Bốp bốp! 

Hai cái tát thật mạnh giáng xuống. 

Trương Mậu Niên bị đánh liên tục lùi lại, ôm mặt không tin nổi nhìn chủ nhân của cái tát. 

“Chú Hoành? Chú làm vậy là sao?”, Trương Mậu Niên trợn to mắt, ngơ ngác hỏi. 

Người xung quanh cũng kinh ngạc. 

Sao ông Hoành đột nhiên lại ra tay? Hơn nữa… còn là ra tay với người nhà họ Trương? Có phải ông ta nhầm lẫn gì rồi không? Người nhà họ Trương đứng về phía ông ta kia mà… 

“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy?”, Nhiễm Tái Hiền tức giận hỏi. 

Lại nghe ông Hoành nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ai cũng không được làm bậy. Chẳng lẽ các người muốn khiêu chiến quyền uy sao?”. 

“Hả?”. 

Người xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên. 

Nhiễm Tái Hiền, Việt Nham cũng hoang mang. 

Ông Hoành… rốt cuộc là đứng về phía nào? 

“Chú ba, chú sao vậy?”, Khai Giang nhíu mày hỏi. 

Khai Hoành lặng lẽ liếc nhìn Lâm Chí, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này em còn phải điều tra một chút, bây giờ chứng cứ trên các phương điện đều không đủ, vẫn chưa thể lập án. Anh hai, mọi người về trước đi, chuyện này em phải điều tra thêm…”. 

“Cái gì?”. 

Khai Giang như bị sét đánh. 

Nhiễm Tái Hiền cũng trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên. 

Ai cũng không dám tin vào những gì mình nghe thấy. 

Khai Hoành… định từ bỏ sao? 

Mọi người ngạc nhiên, nổi lên xôn xao. 

Chẳng lẽ vừa rồi Khai Hoành đã nói gì với Lâm Chính ở trong đó? 

Nói cách khác, tên Lâm Chính kia… không phải nhân vật đơn giản? 

Khai Giang không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn Lâm Chính, lại nhìn Khai Hoành, mơ hồ ý thức được điều gì đó. 

Nhưng Nhiễm Tái Hiền không quan tâm. 

“Tiểu Hoành, bác không biết thằng nhóc này đã cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì, cháu đi sang một bên cho bác. Nếu cháu không muốn xử lý việc này thì đứng đó xem kịch là được”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng quát. 

“Bác Nhiễm!”, Khai Hoành còn định nói gì đó, nhưng Nhiễm Tái Hiền hoàn toàn không cho ông ta cơ hội. 

Tuy nhiên, Lâm Chính không đợi được nữa. 

Anh đi tới, đỡ Tô Nhu đang ngồi quỳ dưới đất dậy, khẽ khàng xoa mặt Tô Nhu. 

Dấu tay đỏ chót vô cùng bắt mắt trên khuôn mặt trắng nõn. 

Mắt Tô Nhu đong đầy nước mắt, nhưng cô không để nước mắt rơi xuống. 

Đến khi Lâm Chính ôm cô, cô mới không nhịn được nữa, nhào vào lòng Lâm Chính bật khóc nức nở. 

“Không sao rồi Tô Nhu, em yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm gì em”, Lâm Chính thấp giọng an ủi. 

“Lâm Chính, em muốn về nhà…”, Tô Nhu khóc thút thít, nói. 

“Được, anh đưa em về Giang Thành”. 

Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng trong mắt lại lan tràn sát ý nồng đậm: “Nhưng trước lúc đó, anh phải xử lý một số chuyện”. 

Tô Nhu không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay áo Lâm Chính. 

Lâm Chính đứng dậy, lạnh nhạt nhìn đám người đứng trước mắt. 

“Ai đã đánh cô ấy?”. 

“Tôi đánh đấy, thì sao? Anh muốn đánh lại à?”, Khai Mạc nhếch khóe môi, cười nhạt nói. 

Lâm Chính sa sầm mặt, đi thẳng tới. 

“Lâm Chính, cậu muốn làm gì?”. 

“Càn rỡ!”. 

Bà cụ Trương và đám người nhà họ Trương lập tức quát lên. 

Nhiễm Tái Hiền và đám người nhà họ Khai không lên ngăn cản. 

Bọn họ không tin Lâm Chính có lá gan lớn như vậy. 

Khai Mạc cũng không động đậy, chỉ mỉm cười đứng im nhìn. 

Bây giờ bà cụ Trương sợ nhất là gây thù chuốc oán. 

Nếu Lâm Chính thật sự dám đánh, hôm nay chưa cần anh ta ra tay, người nhà họ Trương sẽ giải quyết thay anh ta. Nếu không, dù người này không liên quan đến nhà họ Trương, e rằng nhà họ Khai cũng sẽ giận lây sang nhà họ Trương. 

Thế nhưng, Lâm Chính đứng trước mặt Khai Mạc còn chưa tới một giây… 

Một cái tát đã giáng xuống thật mạnh. 

Bốp! 

Tiếng động to rõ vang lên. 

Khai Mạc xoay vòng tại chỗ, sau đó ngã rầm xuống đất. 

Đại sảnh yên lặng như tờ. 

Tất cả mọi người đều mở lớn mắt. 

Khai Mạc ôm mặt sửng sốt. 

Ai có thể ngờ được, một người con rể vô dụng cỏn con của nhà họ Tô lại thật sự dám ra tay? 

Điên rồi! 

Điên thật rồi! 

“Mày dám đánh tao?”, Khai Mạc hoàn hồn lại, quát lên với vẻ mặt dữ tợn: “Đánh cho tao! Đánh chết hắn cho tao!”. 

Người nhà họ Khai nổi giận, vây tới chỗ Lâm Chính.