Chương 1921
Lúc này, Vân Quan Thương đột nhiên nắm được cơ hội, cứ thế khoá chặt lấy một tay của Lương Huyền Mi và ôm chặt lấy cô.
Lương Huyền Mi khó thở, lập tức giơ một tay lên tấn công. Thế nhưng Vân Quan Thương đã nhanh chóng giơ luôn tay còn lại lên như cây đao ghì chặt vào cổ tay Lương Huyền Mi.
Rắc!
Âm thanh chói tai vang lên.
“Hự…”
Lương Huyền Mi đau đớn gần như ngất xỉu, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt, mồ vã ra đầy trán.
“Woa…”
Xung quanh lại vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Lương Phong Nghiêm đứng bật dậy: “Huyền Mi!”
Lương Vệ Quốc cau mày sâu hơn, ông không nói lời nào nhưng bàn tay đặt trên tay vịn đã ấn xuống thật chặt.
Tất cả đều có thể nhìn ra xương của Lương Huyền Mi đã gãy.
Bàn tay kia của cô cứ thế buông thõng không còn chút sức lực.
“Tiện nhân!”
Vân Quan Thương cứ thế giơ bàn tay lên bạt thẳng vào mặt Lương Huyền Mi.
Bốp!
Cái tát chát chúa vang lên đinh tai.
Khuôn mặt Lương Huyền Mi lập tức xuất hiện dấu tay rõ mồn một.
Vân Quan Thương lại lần nữa giơ tay lên giáng tiếp một cái bạt.
Bốp!
Lại là tiếng tát chát chúa vang lên.
“Dừng tay!”
Lương Phong Nghiêm không thể đứng yên nhìn tiếp được nữa. Các tiền bối nhà họ Lương cũng không thể nhẫn nhịn thêm.
Đây không chỉ là cái bạt giáng vào Lương Huyền Mi mà còn giáng vào nhà họ Lương.
Lúc này có không ít người tiến lên trước.
“Người nhà họ Vân mà cô có thể đụng tới sao? Cô tưởng rằng cô học được vài chiêu võ quèn ở đảo Vong Ưu mà có thể tác oai tác quái bên ngoài sao? Tôi sẽ phế đi võ công của cô, xem cô còn ngông cuồng đến mức nào?”, Vân Quan Thương phẫn nộ, tiếp đó bàn tay hoá thành đao thủ, vòng qua phần cổ của Lương Huyền Mi và chặt vào phần xương sống của cô.
Đây là cách đánh hung bạo và tàn độc đến thế nào chứ.
Lương Huyền Mi khó thở, đôi mắt mở trừng to.
Nếu như bị đánh trúng thì nửa phần đời về sau cô chỉ có thể sống trên giường!
Rất nhiều người như ngừng thở. Thế nhưng ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bàn tay đột nhiên khoá chặt tay Vân Quan Thương.
Vân Quan Thương dùng lực thật mạnh nhưng nhận ra cánh tay căn bản không thể nào di chuyển được.
Cậu ta quay đầu nhìn và thấy Lâm Chính không biết đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ…
“Đủ rồi”, Lâm Chính lạnh giọng lên tiếng.