Chương 1930
Cô ta tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, ánh mắt có chút lạnh lùng, đứng từ trên cao nhìn xuống Lương Huyền Mi đang nằm dưới đất, nhẹ giọng nói: “Lương Huyền Mi, tôi chỉ hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc cô có chịu thi triển võ học chân chính của đảo Vong Ưu cho chúng tôi xem không?”.
“Rốt cuộc… các người muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa… Tôi đã nói rồi… Tôi chỉ học được những thứ này… Võ học chân chính của đảo Vong Ưu… thì tôi thực sự… không biết…”, Lương Huyền Mi yếu ớt đáp, toàn thân đã không còn sức lực.
Trịnh Tử Nhã hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Đây là cô tự chọn đấy nhé”.
Nói xong, cô ta liền nhìn về phía cửa.
Cô gái lạnh lùng đứng ở cửa phòng họp lập tức tiến vào, đứng trước mặt Lương Huyền Mi.
Hơi thở của Lương Huyền Mi như nghẹn lại, cô ta ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một bàn tay như móng vuốt sắc bén, khóa chặt lấy cổ tay cô ta…
…
Ừng ực, ừng ực…
Một bát thuốc Đông y đắng ngắt được rót vào bụng.
“Bố thấy đỡ hơn chưa”, Lâm Chính đỡ Lương Phong Nghiêm, lên tiếng hỏi.
“Đỡ nhiều rồi… Cảm ơn con, Tiểu Chính”, Lương Phong Nghiêm nặn ra một nụ cười, yếu ớt đáp.
“Vết thương của bố rất sâu, con đã dùng châm bạc gây tê cục bộ cho bố, nhưng một khi hết hiệu quả thì chắc chắn sẽ rất đau. Thời gian này bố hãy nghỉ ngơi thật nhiều, đừng động đậy lung tung, chờ miệng vết thương lành lại, rõ chưa?”, Lâm Chính dặn dò.
“Được… không ngờ y thuật của con lại tinh thâm như vậy, xem ra mọi người đã hiểu lầm con rồi”, Lương Phong Nghiêm cười nói.
Nhưng nói được mấy câu lại động đến miệng vết thương, ông ta đau đớn xuýt xoa.
“Được rồi, chút y thuật này của con cũng không đáng nhắc tới, chỉ xử lý được mấy vết thương đơn giản thôi. Bố nghỉ ngơi đi, để con chuẩn bị chút thuốc cho bố, bảo Hồng Anh sắc thuốc cho bố uống đúng giờ, nghỉ ngơi mấy tháng là được”, Lâm Chính nói xong, đang định đứng dậy rời đi.
“Khoan đã Tiểu Chính…”, đúng lúc này thì Lương Phong Nghiêm bỗng kêu lên.
“Sao thế bố?”, Lâm Chính dừng bước, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái.
Lương Phong Nghiêm do dự một lát, rồi dè dặt nói: “Ừm… sau này bố luyện công… sẽ thực sự để lại di chứng sao?”.
“Vâng”.
Lâm Chính không chút do dự, bình thản nói: “Muốn xử lý di chứng này, thì bố phải điều dưỡng ít nhất ba năm”.
“Ba năm sao… Bố đã chừng này tuổi rồi, ba năm sau làm sao mà luyện công nổi nữa… Thôi vậy, thiên phú của bố vốn đã không cao, võ công không nổi trội, luyện hay không cũng chẳng sao. Tiểu Chính, con bận gì thì đi làm đi”, Lương Phong Nghiêm cười nói.
Lâm Chính gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.
Anh hiểu suy nghĩ của Lương Phong Nghiêm.
Sau khi Lương Huyền Mi từ đảo Vong Ưu trở về, chi của Lương Phong Nghiêm có thể nói là thanh thế tăng vọt, mấy ông lão bên trên cũng có ý bồi dưỡng Lương Huyền Mi, nên từng suy nghĩ đến việc để Lương Phong Nghiêm tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Lương.
Nhưng Lương Phong Nghiêm gặp chuyện này, rất có khả năng sẽ không giữ được vị trí gia chủ nữa.
Ai cũng nghĩ Lương Phong Nghiêm là người nhu nhược, không có dã tâm.
Thực ra… ông ta có dã tâm rất lớn.