Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1933



Chương 1933

Người kia vội kêu lên, nhưng Lương Hồng Anh đã lướt đi như một cơn gió, nên chỉ đành thôi.

Lương Vệ Quốc nhanh chóng biết chuyện.

Ông ta đang ngồi uống trà, sau khi biết tin Lương Huyền Mi bị Hiệp hội Võ thuật phế võ công, chén trà trong tay liền rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ thành mảnh vụn.

“Ông… ông ba, ông không sao chứ?”.

Toàn thân người kia run rẩy, vội vàng hỏi.

“Không sao… không sao…”, sắc mặt Lương Vệ Quốc tái nhợt, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Đi gọi phòng chủ của chính phòng và nhị phòng đến đây… Chắc là nhà họ Lương sắp xảy ra chuyện lớn rồi…”

Người nhà họ Lương không hiểu, tại sao Lương Huyền Mi bị phế mà ông ba lại kêu là nhà họ Lương sắp gặp xui xẻo?

Hiệp hội Võ thuật đã trút giận thì chớ, chẳng lẽ còn làm gì nhà họ Lương sao?

Nhưng Lương Vệ Quốc đã nói vậy thì cũng không ai dám phản bác, vội chạy đi gọi điện thoại cho Lương Khánh Tùng và Lương Hổ Khiếu.

Hai người không biết thân phận của Lâm Chính, cũng không biết sự tình nghiêm trọng, nhưng đích thân Lương Vệ Quốc gọi điện thoại, nên vẫn từ tỉnh khác về.

Còn lúc này, Lâm Chính đã được Vệ Yến đưa đến bệnh viện thành phố.

Lương Huyền Mi được đưa vào ICU, tình hình không hề lạc quan.

Lâm Chính tìm ngay đến bác sĩ điều trị chính.

“Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, xương tay phải gãy nát, vùng bụng và vùng đầu đều bị tụ máu. Không những vậy, nhiều dây thần kinh trên người cô ấy bị đứt do ngoại lực ảnh hưởng. Muốn khôi phục hoàn toàn thì phải mất ít nhất một năm, hơn nữa sẽ để lại di chứng rất nặng nề…”

Bác sĩ điều trị chính đưa báo cáo kiểm tra cho Lâm Chính rồi đáp.

Lâm Chính cầm bản báo cáo, ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang, không nói một lời.

“Chủ tịch Lâm, anh không sao chứ?”, Vệ Yến ở bên cạnh thấy không đành lòng, liền dè dặt gọi.

“Không sao…”

Lâm Chính hít sâu một hơi, đưa báo cáo cho Vệ Yến.

“Cô gọi ngay cho Mã Hải, bảo ông ta chọn những bác sĩ giỏi nhất từ học viện Huyền Y Phái, đến Yên Kinh chữa trị cho Huyền Mi. Bảo với bọn họ rằng dùng dược liệu quý đến đâu cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là khiến Huyền Mi khỏe lại trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa… không được để lại bất cứ di chứng gì, rõ chưa?”, Lâm Chính đanh giọng nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Vệ Yến gật đầu, rồi chạy sang một bên gọi điện thoại.

“Chị!”.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên ở cuối hành lang.

Chỉ thấy Lương Tiểu Điệp nước mắt giàn giụa chạy tới.

“Tiểu Điệp!”.

Lâm Chính lập tức đứng dậy ngăn cô ta lại.

“Chị tôi đâu? Chị ấy sao rồi? Lâm Chính, chị tôi đâu?”, Lương Tiểu Điệp túm lấy cánh tay Lâm Chính, tâm trạng kích động hỏi.

“Huyền Mi không sao, anh đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất điều trị cho cô ấy rồi, em yên tâm đi”, Lâm Chính an ủi.

Nhưng ngay sau đó, Lương Tiểu Điệp lại tát một cái rất mạnh vào mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt tóm được cổ tay Lương Tiểu Điệp.