Chương 1940
Cô ta không ngờ thần y Lâm lại có quan hệ với Lương Huyền Mi của nhà họ Lương.
Nếu sớm biết là thế, cô ta đã không đối xử với Lương Huyền Mi như vậy.
Trịnh Tử Nhã hít sâu mấy hơi, tim đập vô cùng mạnh.
Thần y Lâm và Dương Hoa không dễ chọc vào.
Chưa nói tới thế lực trong nước của thần y Lâm, ngay cả ở nước ngoài cũng có hoàng gia nước Y ủng hộ anh, cô ta không thể chọc giận một nhân vật như vậy.
“Thần y Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!”.
Một người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay nói với Lâm Chính.
“Ông làm em gái tôi bị thương sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Người đó sững sờ, sau đó vội vàng xua tay: “Không không, tôi không động đến cô Lương, không hề động đến một đầu ngón tay…”.
“Thế ông biết ai đã làm cô ấy bị thương không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Chuyện đó… tôi… tôi không biết…”, người đó thay đổi sắc mặt, nói thật nhỏ.
“Nếu ông không nói, vậy thì là ông làm rồi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người đó nghe vậy, hơi thở trở nên run rẩy, vội nói: “Thần y Lâm, cậu… cậu không được vô lý như vậy. Tôi thật sự không làm cô Lương bị thương, thậm chí lúc bà già độc ác đánh cô Lương, tôi còn lên tiếng ngăn cản!”.
“Tôi mặc kệ, bây giờ em gái tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi phải đòi lại công bằng cho cô ấy. Nếu các người không báo tên người đã làm cô ấy bị thương ra đây, hôm nay mấy người sẽ phải nằm trên cáng ra khỏi căn phòng này”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó cầm một chiếc ghế đặt ở lối ra phòng họp, ngồi thẳng xuống, nhắm mắt lại.
Anh vừa nói ra lời ngông cuồng như vậy, ngay lập tức khiến đám người ở đây tức giận mà không thể phát ti3t.
Trịnh Tử Nhã cũng vô cùng tức giận.
Ở đây là Hiệp hội Võ thuật!
Bất kể là ai, dù là thiên kiêu đến đây cũng phải cung kính, tuân theo quy củ, thần y Lâm này là sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng người ở đây đều dễ ức hiếp?
“Thần y Lâm, tôi phải thừa nhận Dương Hoa và thế lực trong tay anh không tầm thường, nhưng tôi hi vọng anh có thể nhận rõ bây giờ anh đang đứng ở đâu. Nơi đây không phải chỗ cho anh muốn làm gì thì làm!”, Trịnh Tử Nhã quát lên.
“Đúng vậy! Thần y Lâm, mỗi một người đứng đây đều là chủ một môn phái, hoặc là trưởng một gia tộc, ai mà không được người người tôn trọng kính ngưỡng? Ai mà không có sức mạnh to lớn, quyền thế ngút trời? Tuy cậu có lý, nhưng cũng không được làm càn như thế!”.
“Cậu đúng là quá đáng!”.
“Tôi không tin một mình cậu có thể đối phó với nhiều người chúng tôi!”.
“Thần y Lâm! Chúng tôi cộng lại cũng đã trên một nghìn tuổi, chẳng lẽ còn sợ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới ngoài hai mươi tuổi như cậu sao? Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi chúng tôi để đâu?”.
“Không sai! Cậu đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt!”.
Bọn họ tràn đầy căm phẫn, đua nhau nói.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy cũng có thêm lòng tin, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, anh nghe thấy rồi chứ? Chuyện đánh tàn phế Lương Huyền Mi chỉ là chúng tôi làm theo quy tắc của Hiệp hội Võ thuật. Nếu anh muốn đòi lại công bằng cho em gái anh, cũng được, nhưng phải xem anh có bản lĩnh đó không! Võ giả đều nói chuyện bằng nắm đấm, nắm đấm của anh đủ mạnh thì người ở đây đều nghe theo anh!”.