Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1950



Chương 1950

Lương Huyền Mi đành phải an ủi bà ấy.

“Mẹ, con thấy nhà ta đen đủi vậy là do gặp phải sao xấu thôi”, lúc này Trương Bình Triều chỉ về phía Lâm Chính và hừ giọng.

“Bình Triều, em nói gì vậy?”, Lương Huyền Mi chau mày.

“Sao tự dưng lại đổ lên đầu Lâm Chính rồi”, Lương Thu Yến cũng chau mày.

“Mẹ, con nói gì không đúng chứ? Ngày đầu tiên anh ta tới đây thì bố xảy ra chuyện. Ngày thứ hai là Huyền Mi. Nếu là ngày thứ ba, không biết chừng đến lượt con đấy”, Lương Bình Triều thở hắt ra.

“Ngậm miệng”, Lương Thu Yến quát lớn: “Chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính hết”.

“Nhưng đó là sự thật”, Lương Bình Triều nghiến răng.

“Con…”, Lương Thu Yến tức lắm.

Lâm Chính cũng chau mày. Lương Bình Triều vẫn ghim chuyện trước đó nên luôn tìm cơ hội đối đầu với anh.

Đột nhiên, lúc này có thêm một nhóm người nữa bước vào.

“Xin hỏi, ai là Lương Thu Yến”, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Mấy người Lâm Chính quay qua nhìn thì thấy một người trong bộ dạng thanh niên nhưng tóc bạc đang bước tới

“Anh là ai?”, Lương Bình Triều bước lên, quát lớn với vẻ khó chịu.

Nhưng một giây sau.

Bốp. Một cú bạt tai giáng xuống Lương Bình Triều. Mặt cậu ta hằn rõ vết bàn tay, cả người loạng choạng ngã về phía sau. Cậu ta ôm mặt, hét lên: “Mẹ, thấy chưa! Con xảy ra chuyện rồi đấy!”

“Tại sao lại đánh con tôi”, Lương Thu Yến vội chạy tới đỡ Lương Bình Triều và hét lên với người kia.

“Con người tôi không thích người khác lớn tiếng khi nói chuyện với mình”.

Người đàn ông liếc nhìn Lương Thu Yến và hỏi lại: “Nói cho tôi biết, ai là Lương Huyền Mi”.

Lâm Chính nhìn chăm chăm người này. Lương Huyền Mi lập tức lên tiếng: “Tôi là Lương Huyền Mi, anh là ai?”

“Tôi là người Trịnh Tử Nhã mời tới”, người đàn ông thản nhiên đáp lại.

Lương Huyền Mi lập tức nín thở. Người này lấy ra một bức thư đặt lên giường của Lương Huyền Mi: “Giúp tôi đưa thứ này cho thần y Lâm. Nói với anh ta, sáng mai 10 giờ, tôi sẽ đợi anh ta ở đỉnh núi Dương Sơn “, nói xong, người này quay người rời đi.

Lương Huyền Mi nhìn bức thư, mặt tái mét. Trên bức thứ là ba chữ: “Thư khiêu chiến”.

“Tôi không nhận, tôi cũng không thể giúp các người đưa thư cho thần y Lâm được”, Lương Huyền Mi gắng gượng cầm lấy bức thư và ném xuống đất.

“Cô không đưa cũng không sao. Bởi vì như vậy thì tôi đành phải tìm nhà họ Lương tính sổ thôi. Ngày mai 10h tôi đợi anh ta. Nếu anh ta không tới thì trước 11 h tôi sẽ tới nhà họ Lương. Nếu nhà họ Lương có thể chịu nổi cơn giận của tôi thì cô cứ xé bức thư đó đi!”, người đàn ông đứng trước cửa, nghiêng đầu nói xong bèn dẫn nhóm người rời đi.

“Đứng lại! Đánh ông xong rồi cứ thế bỏ đi hả?”

Lương Bình Triều tức giận, lao lên. Thế nhưng một giây sau, người kia chỉ đạp một nhát Lương Bình Triều lập tức ngã ra đất, lăn mấy vòng, ôm bụng run rẩy đầy đau đớn.

“Đánh…đánh người rồi”, Lương Thu Yến kinh hãi kêu lên.

Bệnh viện bỗng trở nên hỗn loạn. Thế nhưng người đàn ông đã nhanh chóng rời đi.

“Mẹ, con nói rồi, toàn là họa…do tên Lâm Chính gây ra thôi”, Lương Bình Triều ôm bụng đầy đau khổ.

“Do con tự gây ra thì có…”, Lương Thu Yến đỏ mặt.