Chương 1961
“Anh nói với chị ấy, đây là quà em tặng. Vậy đã đủ thể hiện tấm lòng của em chưa? Em nghĩ chắc chắn chị dâu sẽ tới. Anh! Anh mau đi đi…”, Lương Huyền Mi khẩn cầu. Lâm Chính cầm sợi dây, khẽ chau mày. Anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh! Lẽ nào đến yêu cầu nhỏ bé vậy mà anh cũng không chịu đồng ý sao?”
THấy Lâm Chính chần chừ không chịu đồng ý, Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt trông ấm ức vô cùng. Lâm Chính sợ nhất chiêu này.
Thấy Lương Huyền Minh lã chã nước mắt, anh đành phải mềm lòng: “Thôi được, anh hứa với em, giờ anh về Giang Thành đưa chị dâu tới. Được chưa? Em đừng làm ra vẻ như sinh ly tử biệt đến nơi nữa. Có chuyện gì đâu”.
“Vậy…tối nay anh về Giang Thành, ngày mai đưa chị tới được không?”, Lương Huyền Mi lau nước mắt, vội vàng nói.
“Tốii nay đi sao? Sao vội vậy?”, Lâm Chính bất ngờ.
“Em chỉ muốn gặp chị sớm chút thôi mà”.
“Điều này…”
“Thế này, hôm nay anh về, nói với chị sau đó đợi chị nửa ngày xử lý công việc, tối mai cả gia đình mình ăn cơm, có được không?”
“Tối mai à…thôi được”, Lâm Chính thở dài: “Để anh đưa em về, đợi em về rồi thì anh đi mua vé máy bay”.
“Anh đi trước đi, em muốn ở đây hóng gió một chút. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, em muốn một mình”, Lương Huyền Mi khẽ nói. Lâm Chính chau mày.
Lương Huyền Mi mỉm cười: “Anh, em thật sự không sao mà. Anh về đi!”
“Vậy em…về sớm nhé…”
“Anh yên tâm, lát nữa em sẽ về. Em đã gọi điện cho Bình Triều rồi, lát nữa thằng bé sẽ lái xe tới đón em…”
“Thôi được, vậy anh đi trước nhé”, Lâm Chính bất lực đành quay người rời đi. Lương Huyền Mi lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt cứ thế lăn dài.
“Chủ tịch Lâm” , Vệ Yến khẽ lên tiếng.
“Đặt giúp tôi một tấm vé về Giang Thành”, Lâm Chính lấy ra một bao thuốc, châm một điếu và khẽ nói.
“Về Giang Thành ạ? Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao chủ tịch lại vội về Giang Thành vậy?”, Vệ Yến ngạc nhiên.
“Cô đừng hỏi nữa, mau đi đặt đi”.
“Vâng chủ tịch Lâm, có điều…đặt tầm mấy giờ ạ?”
“Đặt 12h đi!”
“Không thành vấn đề chủ tịch, lát nữa tôi sẽ đưa anh tới sân bay”.
“Không cần đâu, tôi tự lái xe tới sân bay. Cô giúp tôi theo dõi Lương Huyền Mi. Khi nào cô ấy về thì gọi điện cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, Vệ Yến gật đầu. Lâm Chính lái xe rời đi. Vệ Yến bước tới một quán trà sữa ngồi xuống, gọi một ly trà và nhìn ra Lương Huyền Mi đang ở ngoài bờ sông.
Lương Huyền Mi ngồi bất động ở đó trông vô cùng kỳ lạ. Đã hơn một tiếng trôi qua. Vệ Yến cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ta chau mày.
Lúc này, Lâm Chính gọi điện tới.
“Tôi tới sân bay rồi, Lương Huyền Mi về chưa?”, Lâm Chính hỏi.