Chương 1965
Trước cửa nhà họ Lương. Lúc này đang được đóng chặt. Từ Thiên bước xuống xe, chạy tới ấn chuông.
“Ai vậy?”, bên trong vọng ra tiếng nói với vẻ bực bội.
“Thần y Lâm của Giang Thành, muốn gặp gia chủ nhà họ Lương”, Từ Thiên nói lớn.
Dứt lời, bên trong chìm vào im lặng. Ngay sau đó, cánh cửa lớn từ từ mở ra. Một bóng hình bước tới, cúi mình trước thần y Lâm: “Thần y Lâm, mời bên này. Gia chủ nhà chúng tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi”.
“Sao thế? Lương Hổ Khiếu biết tôi sẽ tới à?”, Lâm Chính hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Đương nhiên là biết ạ. Cô Huyền Mi xảy ra chuyện, gia chủ nhà chúng tôi đoán chắc chắn cậu sẽ tới. Thần y Lâm, xin mời. Gia chủ đã pha sẵn trà đợi cậu rồi”, người này mỉm cười nói.
Từ Thiên và Cung Hỉ Vân nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Lâm Chính bước vào trong bằng vẻ mặt lạnh như băng.
Đại sảnh nhà họ Lương.
Lúc này, tất cả những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lương đều có mặt đầy đủ.
Gia chủ nhà họ Lương là Lương Hổ Khiếu, quản lý chi thứ hai là Lương Khánh Tùng và quản lý chi thứ ba là Lương Vệ Quốc đều đang ngồi ở trong.
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt.
Nhưng mấy người Lương Hổ Khiếu vẫn tỏ vẻ rất thản nhiên.
Bọn họ uống trà, bình thản nhìn về phía cửa.
Cả nhà Lương Thu Yến, Lương Phong Nghiêm vẫn chưa tới.
Lương Hồng Anh và Lương Sinh đứng đằng sau Lương Vệ Quốc, tâm trạng thấp thỏm, vẻ mặt không ngừng dao động.
Đúng lúc này thì Lâm Chính bước vào.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn anh.
“Việc gì nên đến vẫn phải đến…”
Lương Vệ Quốc thầm thở dài.
Ánh mắt Lương Hồng Anh tỏ vẻ lo âu.
Bọn họ biết người này là ai.
Lương Vệ Quốc vẫn luôn tránh để nhà họ Lương xảy ra xích mích với Lâm Chính, hy vọng có thể xóa nhòa khoảng cách do lần mâu thuẫn trước đó gây ra.
Nhưng không ngờ cuối cùng sự việc vẫn đến mức không thể cứu vãn…
“Thần y Lâm đ ến nhà họ Lương tôi chẳng khác nào rồng đến nhà tôm! Nào nào nào, thần y Lâm, mời cậu ngồi! Dâng trà!”.
Lương Hổ Khiếu mỉm cười đứng dậy, chào hỏi nhiệt tình.
Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi luôn xuống ghế, sau đó châm một điếu thuốc.
“Các ông đều đã biết chuyện rồi chứ?”.
Anh nhả ra một ngụm khói, bình tĩnh hỏi.
“Biết cả rồi, chúng tôi cảm thấy rất tiếc về chuyện của Huyền Mi. Chúng tôi thực sự không ngờ con bé này lại làm chuyện quá khích như vậy. Haizz, nó không nên làm vậy… không nên làm vậy…”, Lương Hổ Khiếu thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Vậy ai có thể nói cho tôi biết, em gái tôi đang yên lành đang lành ở viện, tại sao lại bất ngờ xuất viện, tại sao lại nghĩ quẩn mà chạy đi nhảy cầu? Là ai gây áp lực cho em ấy?’, Lâm Chính lại hỏi, sắc mặt anh rất bình thản, nhưng ánh mắt lại có một tia lạnh lẽo khó mà phát giác ra.