Chương 1978
“Anh cả, như vậy liệu có đắc tội với người ta không…”
“Bây giờ còn sợ đắc tội sao? Trận chiến này không những liên quan đến vận mệnh của thần y Lâm và Lệ Vô Cực, mà còn liên quan đến vận mệnh của nhà họ Lương chúng ta. Nếu Lệ Vô Cực thắng thì tức là không sao cả, chúng ta lấy lòng Hiệp hội Võ thuật thì phải sợ ai chứ? Nếu Lệ Vô Cực thua, chú biết hậu quả là gì không?”, Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hơi thở của Lương Khánh Tùng nghẹn lại, không nói câu nào.
Tuy nhà họ Lương không cho những người này vào, nhưng họ đều là những nhân vật tai mắt thông thiên, sao có thể chịu bó tay được chứ?
Có người đã bao hẳn tầng cao nhất của khách sạn đối diện nhà họ Lương bên kia đường, đứng ở khách sạn để xem.
Có người cố leo tường để vào.
Có người còn lén lút lẻn vào nhà họ Lương.
Tất cả đều nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến trận so tài của hai thiên kiêu.
Két!
Đúng lúc này, một chiếc xe con Lincoln dừng trước nhà họ Lương.
Mấy người xuống xe.
Trong đó có Trịnh Tử Nhã và hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
“Tử Nhã, cô nhìn đi, đây là chuyện tốt cô gây ra đấy! Bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ?”, thấy bên ngoài nhà họ Lương xúm đông xúm đỏ, trong đó có cả những người tai to mặt lớn, Ngô Khai Sầu nhíu mày, trầm giọng quát.
“Vô Cực chiến đấu vì tôi thì có liên quan gì? Hội trưởng Ngô, ông dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?”, Trịnh Tử Nhã cười khẩy nói.
Ánh mắt hội trưởng Ngô hơi dao động, không nói gì nữa.
Hiệp hội Võ thuật chỉ có một thiên kiêu là Lệ Vô Cực, đó là bảo bối của bọn họ.
Nhưng bảo bối này là do Trịnh Tử Nhã tranh thủ có được.
Có tin đồn nói Lệ Vô Cực yêu Trịnh Tử Nhã từ cái nhìn đầu tiên, cũng chính vì vậy mà hắn mới gia nhập Hiệp hội Võ thuật.
Nếu không với thân phận thiên kiêu của hắn, sao lại có dây dưa với Hiệp hội Võ thuật chứ?
Trước kia hội trưởng Ngô còn không tin, nhưng bây giờ thì có thể chứng thực rồi.
Nếu không… Lệ Vô Cực không thể nào đấu với thần y Lâm.
“Cứ xem kết quả đi, nếu thua thì cô sẽ thảm lắm đấy”, hội trưởng Ngô khàn giọng nói.
“Nhưng nếu thắng, hội trưởng Ngô, ông có biết điều đó có nghĩa là gì không?”, Trịnh Tử Nhã bỗng lên tiếng.
Cô ta vừa dứt lời, hội trưởng Ngô và mấy người của Hiệp hội Võ thuật ở xung quanh bỗng chốc nín thở, hai mắt nóng lên…
“Hội trưởng Ngô, chắc chắn Hiệp hội Võ thuật sẽ nhờ tôi mà nổi tiếng cả nước, ông cứ chống mắt lên mà xem”.
Trịnh Tử Nhã nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt, rồi bước về phía cổng.
“Thưa cô, gia chủ dặn dò, không ai được phép tự ý vào nhà họ Lương…”
“Cút, tôi là Trịnh Tử Nhã của Hiệp hội Võ thuật, dám cản tôi à? Nhà họ Lương chán sống rồi sao?”.
Giọng nói bá đạo vang lên, sau đó là tiếng tát vang dội.
Cả đám người của Hiệp hội Võ thuật ùa vào.