Chương 1987
“Người phụ nữ này thật quá độc ác”, có người hét lên.
“Khốn nạn!”, Trịnh Tử Nhã tức giận, lao về phía người kìa và tát cho người đó hai bạt tai.
Bốp bốp!
Người đó lập tức ngã lăn ra đất, ôm mặt hét lên: “Sao cô còn dám đánh người?”
“Đánh là đánh kẻ không biết điều như các người. Bà đây đang khó ở, mà còn chọc giận bà à? Có tin bà đây đánh chết luôn không?”, Trịnh Tử Nhã gào lên.
Người đó không dám lên tiếng nữa. Dù Trịnh Tử Nhã không dựa được vào Lệ Vô Cực nhưng võ thuật của cô ta cũng không hề kém. Có thể trở thành thư ký của hiệp hội võ thuật thì đương nhiên là cô ta phải giỏi rồi…
Thế nhưng Lệ Vô Cực đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Hai mắt hắn trống rỗng, trái tim như chết đi.
“Các người ai muốn chăm sóc tên tàn phế đó thì đi mà chăm sóc. Dù sao thì bà đây mặc kệ”, Trịnh Tử Nhã lau nước mắt, quay người rời đi.
“Tử Nhã! Em…đi đâu vậy?”, Lệ Vô Cực vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là về nhà! Lẽ nào anh tưởng tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện chắc. Anh là kẻ vô dụng, chết sớm đi, đừng liên lụy tới tôi nữa”, Trịnh Tử Nhã hằm hằm lên tiếng và quay người định rời đi.
Lệ Vô Cực hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
“Đúng là một người phụ nữ bạc tình”, hắn lầm bầm, miệng mỉm cười. Nhưng là nụ cười đau thấu tâm can. Lúc này hắn mới biết tất cả những gì mình làm toàn là điều ngốc nghếch. Vì một người phụ nữ mà hủy hoại cả cuộc đời. Điều này còn đau khổ hơn việc bị Lâm Chính đánh bại nữa. Thôi bỏ đi, có lẽ tất cả là số mệnh rồi. Lệ Vô Cực không nghĩ thêm nữa, chỉ thản nhiên chấp nhận.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Trịnh Tử Nhã, ai cho cô đi vậy?”
Dứt lời, Trịnh Tử Nhã khựng bước. Mặt cô ta tái mét, run rẩy nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh…định làm gì?”
“Món nợ của chúng ta còn chưa tính xong mà”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chúng…chúng ta có nợ gì chứ? Có phải…là tôi đấu với anh đâu. Lệ Vô Cực đã bị anh đánh phế rồi, anh còn muốn thế nào?”, Trịnh Tử Nhã run rẩy nói.
“Lệ Vô Cực do cô mời tới đúng không? Hơn nữa cô và Lệ Vô Cực còn chèn ép Lương Huyền Mi khiến cô ấy phải nhảy sông, giờ hôn mê bất tỉnh, có thể sẽ trở thành người thực vật bất cứ lúc nào. Món nợ này, nên tính thế nào đây?”, Lâm Chính nhìn Trịnh Tử Nhã.
“Chuyện…chuyện này…”, Trịnh Tử Nhã mặt cắt không ra máu. Cô ta run rẩy, không biết phải làm thế nào.
“Tới đây!”, Lâm Chính hét lên.
“Không…hội trưởng Ngô, cứu tôi với…hội trưởng Ngô…”, Trịnh Tử Nhã gào khóc.
Thế nhưng hội trưởng Ngô nào dám lên tiếng. Giờ ông ta còn khó lo cho chính mình nữa là.
“Thế nào? Còn phải tôi mời nữa à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trịnh Tử Nhã cảm thấy da đầu tê dại. Cô ta tuyệt vọng tới cùng cực, bước về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm…tôi sai rồi…xin hãy tha cho tôi, xin anh…”, Trịnh Tử Nhã khóc lóc.
“Vậy khi đó sao cô không tha cho em gái tôi”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Trịnh Tử Nhã á khẩu. Lâm Chính lấy ra một cây kim, khẽ đâm lên người cô ta. Trịnh Tử Nhã hết hồn vội vàng lùi lại, bụm lấy chỗ vừa bị đâm: “Thần y Lâm, anh…anh đã làm gì vậy? Anh hạ độc tôi sao? Tôi không muốn chết, không muốn chết…”
“Yên tâm, tôi không có ý định giết cô. Nhát châm đó chỉ phế bỏ võ công của cô thôi! Trong vòng ba ngày, toàn bộ kinh mạch và huyết quản của cô sẽ dần bị phá hủy, tình trạng sẽ giống như Lệ Vô Cực. Thế nhưng cô không bị nghiêm trọng như anh ta, cô vẫn đi lại được”, Lâm Chính thản nhiên nói.