Chương 1989
Phụt! Lúc này, Lương Khánh Tùng ở bên cạnh nôn ra một ngụm máu tươi.
“Ông hai! Ông hai làm sao vậy?”
“Người đâu, ông hai bị thương rồi!”
“Người đâu!”, người nhà họ Lương ở tầng trên trở nên nhốn nháo. Lương Hổ Khiếu vội vàng đỡ Lương Khánh Tùng, nhìn ông ta bằng vẻ không sám tin.
“Chú…làm sao vậy?”, Lương Hổ Khiếu run rẩy.
“Anh cả…em…”, Lương Khánh Tùng định nói gì đó nhưng nói không lên lời, cứ thế phun cả máu vào mặt Lương Hổ Khiếu.
“Chính là do nhát châm của thần y Lâm”, Lương Vệ Quốc lầm bầm. Lúc này, tất cả đều tái mặt.
“Thần y Lâm..thật sự lợi hại đến vậy sao?”, Lương Hổ Khiếu với hai mắt trống rỗng nhìn Lương Khánh Tùng.
Một nhát châm mà có thể lấy đi một mạng người. Thủ đoạn đúng là xuất quỷ nhập thần. Lúc này, Lương Vệ Quốc ghì vai ông ta, nói bằng giọng run rẩy: “Anh cả…cúi đầu thôi!”
“Chú nói gì?”, Lương Hổ Khiếu nhìn ông ta bằng vẻ không dám tin. Chỉ một câu nói mà không khác gì nhát dao đâm vào trái tim ông ta.
“Chuyện tới nước này rồi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta hạ mình thôi, như vậy may ra nhà họ Lương còn được cứu. Nếu như cứ cố chấp thì không chỉ anh hai mất mạng mà đến cả cơ nghiệp hàng trăm năm qua của nhà họ Lương cũng tan thành mây khói đấy”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Hạ mình sao? Chú có biết đang nói gì không? Bao nhiêu người thế này mà chú bảo tôi hạ mình? Vậy thể diện nhà họ Lương để ở đâu? Lương Hổ Khiếu tôi sau này còn làm người thế nào đây? Tôi từng này tuổi rồi lại phải cúi đầu trước một kẻ bằng tuổi cháu mình à? Vậy thì giết tôi đi cho rồi!”, Lương Hổ Khiếu kích động, mặt đỏ linh căng.
Có không ít người ở bên ngoài nhìn vào.
“Vậy anh muốn hủy diệt cả nhà họ Lương phải không?”, Lương Vệ Quốc cũng lớn tiếng.
Dứt lời, Lương Hổ Khiếu cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Ông ta đứng ngây ra. Đôi mắt sâu hoắm của ông ta nhìn chăm chăm Lương Vệ Quốc rồi lại nhìn Lương Khánh Tùng.
Phải rồi…Nếu cứ tiếp tục như thế này thì nhà họ Lương sẽ bị hủy hoại thật mất thôi. Cơ nghiệp của nhà họ Lương không nên bị phá hủy trong tay ông ta.
Lúc này Lương Khánh Tùng đã mất đi ý thức. Ông ta cũng nhiều tuổi rồi, sao có thể chịu đựng được chứ.
Lương Hổ Khiếu nhắm mắt. Một lúc sau ông ta mở mắt ra. Ông ta vỗ vai Lương Khánh Tùng rồi quay qua nhìn Lương Vệ Quốc” “Những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho nhà họ Lương. Giờ tôi mới phát hiện ra là chẳng qua tôi chỉ vì mình, vì thể diện mà thôi…Thôi bỏ đi, Vệ Quốc, chú đi cùng tôi…”
Ông ta đã nghĩ thông rồi. Dù nghĩ không thông thì giờ cũng hết cách.
“Dạ!”, Lương Vệ Quốc hai mắt đỏ hoe, lập tức đứng dậy. Nhà họ Lương rời khỏi đó, đi về phía Lâm Chính. Mọi người xung quanh đều nhìn họ chăm chăm. Có những người đã đoán ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Thần y Lâm, Hổ Khiếu tôi biết sai rồi. Mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho Tùng Khánh”, Lương Hổ Khiếu nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Nói xong, ông ta gập người trước Lâm Chính. Đám đông bàng hoàng. Cảnh tượng đó khắc sâu trong tâm trí những người có mặt. Có lẽ họ không bao giờ có thể quên được..
Lương Hổ Khiếu cúi đầu, điều đó có nghĩa là nhà họ Lương đã thua rồi. Màn đánh cược của nhà họ Lương đã thua một cách hồ đồ như vậy đấy. Bọn họ muốn mượn hiệp hội võ thuật để đối kháng lại với thần y Lâm, nhưng sự thất bại của Lệ Vô Cực đã khiến hi vọng của họ bị dập tắt.
Đến cả hiệp hội võ thuật còn không đối đầu được với song lệnh thiên kiêu thì việc nhà họ Lương cúi đầu chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Thế nhưng…một cái cúi đầu có thể giải quyết được sự việc không?