Tô Nhu từ trong phòng bước ra. Cô như người mất hồn.
Đám đông vô cùng tò mò. Hạ Thu Ân vì có việc nên đã về nhà trước.
Mã Hải một mực đòi đưa Tô Nhu, Lâm Chính về Giang Thành.Còn những ông chủ khác của Giang Thành thì cũng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên không biết phải làm như thế nào.
Bọn họ muốn kết nối với Lâm Chính nhưng lại lo nhà họ Đỗ ở Yên Kinh và các gia tộc khác ở Quảng Liễu báo thù. Bọn họ muốn tránh xa Lâm Chính thì lại nghĩ tới tương lai hùng hậu của tập đoàn Dương Hoa và sức mạnh của nhà họ Hạ.
Nhất thời, mấy ông chủ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì đã mất đi lòng tin với họ nên cũng mặc kệ.
“Tô Nhu, con sao thế? Bố, bố đã nói gì với Tô Nhu vậy?”, thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo cô lại hỏi.
Ông cụ Trương mỉm cười: “Không nói gì cả. Được rồi. Không còn sớm nữa. Mọi người mau về đi, đừng để sếp Mã phải đợi lâu”.
“Dạ”, Trương Tinh Vũ gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng:” Bố, vậy phía mẹ…”
“Hừ, bà ta đã làm gì chứ? Chuyện này chưa xong đâu. Một người phụ nữ mà cũng đòi nhúng vào chuyện này sao?”, ông cụ Trương biến sắc, tức giận nói.
Trương Tinh Vũ không nói gì.
“Tóm lại là mọi người về đi. Nhà họ Trương gần đây không được thái bình. Tôi cần phải quản lý lại cho tốt rồi. Lớ ngớ là cả đám trèo lên đầu lên cổ mình”, ông cụ Trương tức giận giậm chân.
Mấy người nhà họ Trương đều tỏ ra ái ngại
Ông cụ Trương bèn trở về phòng.
Trương Tinh Vũ cũng biết không nên ở lâu bèn cùng Tô Quảng lên xe của mấy người Mã Hải rời đi.
Sau khi đám người đi khỏi, nhà họ Trương vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên lặng.
Ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết. Ông cụ cảm thấy sốc với chuyện ngày hôm nay và nhận ra nhà họ Trương này vốn không phải nhà họ Trương mà ông cụ biết.
“Báo với bên dưới, ngày mai mở cuộc họp gia tộc. Tất cả người nhà họ Trương đều phải có mặt. Nhưng không cho phép bà cụ đó tới”.
“Thưa ông…vậy thì không hay lắm ạ”.
“Có gì mà không hay? Rốt cuộc tôi là nóc nhà hay bà ta là nóc nhà?”, ông cụ Trương gầm lên.
Quản gia không dám ho he nữa.
“Ngoài ra, cử người tới Giang Thành. Nếu như cái đám người ở Quảng Liễu kia dám tới Giang Thành đụng vào nhà Tô Nhu thì báo lại cho tôi ngay lập tức. Hơn nữa, phải bảo vệ họ cho tốt. Tôi đã nợ họ quá nhiều, đã đến lúc cần phải bù đắp rồi”, ông cụ thở dài.
“Vâng, thưa ông….Nhưng…có một điều tôi vẫn không hiểu”.
“Có gì không hiểu?”
“Liên quan tới cậu….”, người quản gia ngập ngừng.
“Lâm Chính à?”
“Vâng ạ. Thưa ông, tôi rất tò mò không biết tại sao sau khi cậu ấy đi vào cùng ông Hoành thì ông Hoành không những không bắt lại mà còn bảo vệ cậu ấy…”, người quản gia thận trọng lên tiếng.
Dứt lời, ông cụ mới phản ứng lại.
“Ở đây đúng là có gì đó mập mờ…”
“Thưa ông, tôi đột nhiên có một suy nghĩ. Ông nói xem. Có khi nào cậu Lâm Chính là…”
“Ông đang nghĩ gì vậy? Không thể nào?”, không đợi người quản gia nói hết thì ông cụ Trương đã ngắt lời. Ông cụ lắc đầu; “Mặc dù nhà Trương Tinh Vũ sống ở Giang Thành nhưng những chuyện liên quan tới họ thì tôi vẫn nắm được. Lâm Chính là kẻ ăn bám, không có ai nâng đỡ. Nghe nói suốt ngày chỉ chơi bời, không có việc gì làm. Biểu hiện hôm nay của thằng bé cũng được, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm để tâm. Có lẽ ông thấy hai người đều họ Lâm nên mới cho rằng nó chính là chủ tịch Lâm đúng không?”
“Đúng vậy…nhưng đúng là hoang đường thật…”
“Tôi nghĩ có lẽ Lâm Chính biết việc chủ tịch Lâm thích Tô nhu nên đã nói cho Khai Hoành biết…”
Ông cụ Trương phất tay, thản nhiên nói: “Không nói nữa. Giờ để xem Tô Nhu lựa chọn thế nào. Nếu con bé lựa chọn đúng thì sẽ không ai bị tổn thương thêm nữa”.
“Dạ”.
…
Chiếc xe chạy như bay về Giang Thành.
Mã Hải đích thân lái xe. Lâm Chính ngồi bên ghế phụ, im lặng nhìn về phía trước. Trương Tinh Vũ thì thở dài. Tô Quảng cũng cảm thấy nặng nề.
Một buổi chúc thọ mà gây ra chuyện lớn như vậy. May mà mọi người đều có thể bình an trở về. Tô Nhu cúi đầu, không nói gì.
Mã Hải nhìn qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn Lâm Chính.
“Tập trung lái xe”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Hải lập tức nhìn về phía trước. Bầu không khí trên xe vô cùng quỷ dị.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ dưới tầng nhà Tô Nhu. Hai vợ chồng Tô Quảng bước xuống.
“Tô Nhu, con làm gì vậy? Mau xuống xe đi”, Trương Tinh Vũ hỏi.
“Bố mẹ lên nhà trước đi. Con và Lâm Chính ra ngoài có chút việc”, Tô Nhu mỉm cười.
Tô Nhu nhắm mắt, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cục Dân Chính”.
Mã Hải ngạc nhiên. Lâm Chính cũng trợn tròn mắt.
“Cục…Cục Dân Chính sao?”, Mã Hải lắp bắp nhìn Lâm Chính.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu và hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy mệt mỏi quá”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Lâm Chính, không phải em nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em sao?”
Tô Nhu chẳng muốn giải thích nữa…Lâm Chính im lặng. Một lúc sau, anh phất tay: “Tới Cục Dân Chính đi”.
“Chuyện này…”, Mã Hải cuống cả lên, không biết phải nói gì. Cuối cùng, ông ta đành thở dài và lái xe về hướng Cục Dân Chính.
Tô Nhu cúi đầu, bấu chặt hai bàn tay. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô. Lâm Chính không nói gì.
“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải khẽ kêu lên.
“Tôi từng nói là tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Cô ấy đã quyết định như thế thì cứ làm thế đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh tin là có liên quan tới ông cụ Trương. Thế nhưng ông cụ Trương sẽ không làm hại Tô Nhu. Hay nói cách khác có khi ly hôn lại là lựa chọn đúng đắn.
Lâm Chính cảm thấy bất lực. Thôi bỏ đi. Vạn sự tùy duyên vậy.
Dù sao thì hôn nhân của hai người cũng không có nhiều tình cảm. nếu thật sự muốn ly hôn thì Lâm Chính cũng chịu. Anh không phải là người dai như đỉa bám.
Chỉ có Mã Hải là không hiểu được tâm tư của anh. Vì ông ta thấy tất cả những gì Lâm Chính làm đều là vì Tô nhu.
Đúng vậy, sự xuất hiện của những người như Mã Hải không phải là điều ngẫu nhiên, mà là do Lâm Chính sắp đặt.
Mã Hải không biết tình cảm của Lâm Chính dành cho Tô Nhu sâu sắc tới mức nào nhưng ông ta tin Lâm Chính luôn quan tâm tới Tô Nhu. Thế là Mã Hải cố tình lái thật chậm, lượn mấy vòng, đi thẳng tới trung tâm của Giang Thành. Lúc này đang là hơn bốn giờ, nơi đây bắt đầu tắc đường.
Quả nhiên, xe của Mã Hải bị kẹp ở giữa, không tiến cũng không lui được.
“Sao ông lại đi đường này vậy”, Lâm Chính chau mày.
“Đường kia đang sửa…Đang sửa”, Mã Hải mỉm cười.
Lâm Chính đương nhiên hiểu chiêu trò của Mã Hải. Anh im lặng không nói gì. Quả nhiên, Mã Hải vất vả lắm mới ra khỏi trung tâm thành phố. Khi tới nơi thì Cục Dân Chính đã tan làm.
“Ngày mai lại tới vậy”, Tô Nhu thản nhiên nói.
“Ngày mai là thứ bảy, phải đợi thứ hai tuần sau”, Mã Hải cười.
Tô Nhu nín lặng, nước mắt rơi lã chã.
“Không thể đợi thêm được nữa…”
“Cô Tô Nhu, tôi cũng hết cách rồi. Tôi không thể nào bắt họ quay lại làm được. Tôi không có quyền làm vậy…”
“Không sao, ông Mã. Ông về trước đi. Chuyện này tôi và Lâm Chính sẽ xử lý được”, Tô Nhu lau nước mắt, mỉm cười.
“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”, Mã Hải nhìn Lâm Chính thở dài rồi quay người rời đi.
Sau khi Mã Hải đi khỏi, Tô Nhu mới nói: “Chúng ta về thôi”.
“Tại sao lại ly hôn?”, Lâm Chính hỏi lại một lần nữa.
“Em đã nói rồi, em gả cho anh, em cảm thấy mệt quá”, cô quay mặt đi.
“Khi em nói dối thì thường không dám nhìn vào mặt người khác”.
“Anh đừng hỏi nữa. Em đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Giờ anh về cùng em, thu dọn đồ đạc và rời ra ngoài”.
“Cái gì cơ?”, Lâm Chính sững sờ.
Ba mươi phút sau, Lâm Chính kéo va li đứng đơ người trước cửa nhà họ Tô…