Chương 1999
Hiển nhiên, bọn họ đều đã nghe tới thuốc thần này.
Môn chủ Kỳ Lân Môn cũng hé mắt ra, nhìn về phía Lâm Chính.
“Mặc dù Kỳ Lân Môn thuộc phái ẩn thế, nhưng chúng tôi cũng có nghe về danh tiếng của thuốc tăng thọ. Thế nào? Thần y Lâm có mang theo thuốc tăng thọ đến sao?”.
“Nếu không có thuốc tăng thọ, sao dám lên Kỳ Lân Môn? Môn chủ, không biết ông có hứng thú với thuốc tăng thọ hay không?”, Lâm Chính nói.
“Cậu muốn dùng thuốc tăng thọ đổi lấy Thiên Huyền Thảo của tôi?”.
“Đúng, nếu môn chủ đồng ý, bây giờ chúng ta có thể giao dịch”.
“Nhưng Thiên Huyền Thảo là báu vật của Kỳ Lân Môn chúng tôi, chỉ dựa vào một viên thuốc tăng thọ, e rằng không đủ để trao đổi”, môn chủ Kỳ Lân Môn thờ ơ nói.
“Môn chủ muốn mấy viên?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, nói.
“Ừm… Thế này vậy, thần y Lâm, trời đã tối, nếu cậu không ngại thì tối nay hãy ngủ lại đây một đêm, tôi sẽ bàn bạc với phó môn chủ và các vị trưởng lão. Dù sao Thiên Huyền Thảo cũng là bảo vật của Kỳ Lân Môn, không phải của một mình tôi. Nếu có thể đổi nó lấy lợi ích, tôi cũng không thể độc hưởng. Đợi chúng tôi bàn bạc xong có được kết quả, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời, được không?”, môn chủ Kỳ Lân Môn lên tiếng.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng vẫn không phản bác.
“Thời gian của tôi không nhiều, trước trưa mai tôi phải quay về Yên Kinh, vậy nên mong môn chủ hãy mau chóng trả lời tôi”.
“Không thành vấn đề! Tiến Hỉ!”.
“Môn chủ, có đệ tử!”.
“Đi, quét dọn một phòng khách thượng hạng cho thần y Lâm!”.
“Tuân lệnh!”.
Đệ tử tên Tiến Hỉ lập tức chạy đi.
“Thần y Lâm, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi, tiếp theo là chuyện trong Kỳ Lân Môn chúng tôi”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.
Lâm Chính lại hơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Lệ Vô Cực… là bạn tôi!”.
Một câu nói đơn giản tức khắc khiến người trong đại điện đều mất đi tiếng nói.
Bọn họ đều biết điều đó có nghĩa gì.
Nhất thời, ai cũng có vẻ mặt khó coi.
Lệ Vô Cực ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
“Thần y Lâm, anh…”.
Hắn há hốc miệng.
Nhưng Lâm Chính không lên tiếng, cũng không nhìn hắn.
“Bạn? Thế thì sao? Thần y Lâm định xen vào chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi à?”, phó môn chủ Lưu Quy lạnh lùng quát hỏi.
“Tôi không nói tôi muốn xen vào, tôi chỉ muốn nói rõ với các vị Lệ Vô Cực là bạn tôi, chỉ đơn giản thế thôi. Phó môn chủ cần gì phải liên tưởng đến chuyện khác?”, Lâm Chính nói.
“Miệng lưỡi giảo quyệt!”, Lưu Quy vô cùng bất mãn.
“Nếu thần y Lâm đã để tâm đ ến chuyện của Vô Cực như vậy, cậu cứ ở đây nghe cũng không sao”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.