Chương 2016
“Không thể nghỉ quá lâu được. Tôi lo người của Kỳ Lâm Môn đi theo đường khe Phi Ưng, thấy vết đào của chúng ta thì sẽ phát hiện ra mất. Sau đó họ sẽ cho người đi lục soát dưới chân núi, tới lúc đó thì thật sự chúng ta hết đường luôn”, Lâm Chính nói.
Lệ Vô Cực tái mặt, định nói gì đó. Đúng lúc này…
Phụt! Đột nhiên Kinh Mẫn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người đổ ra đất.
“Sư phụ!”, Lệ Vô Cực lập tức lao tới.
“Sư phụ không sao chứ? Sư phụ đừng dọa con”, Lệ Vô Cực hét lên.
“Anh đừng động vào ông ấy”, Lâm Chính quát lên.
Lệ Vô Cực khựng người. Lâm Chính tiến tới, liếc nhìn Kinh Mẫn. Sắc mặt anh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh lấy ra một cái bình nhỏ đựng rượu thuốc, bôi lên người mình đồng thời vứt qua cho Lệ Vô Cực: “Mau, khử độc”.
“Thần y Lâm, sư phụ bị trúng độc rồi sao?”
“Rất có khả năng! Trước đó nghe người của Kỳ Lân Môn nói thời gian qua ông ấy phải ăn chuột chết và côn trùng để sống. Rất có khả năng là bị nhiễm khuẩn rồi”.
Lâm Chính vừa nói vừa cởi áo ra, xé ống tay áo đưa lên mặt che lại và tiến lại gần hơn. Anh châm kim lên người Kinh Mẫn. Sau đó nhìn chăm chăm lên những cây châm.
“Quả nhiên!”, Lâm Chính đanh giọng.
“Xin thần y Lâm hãy cứu lấy sư phụ!”, Lệ Vô Cực quỳ phụp xuống, dập đầu trước Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn mấy cây châm và lắc đầu: “Mặc dù mọi người đều gọi tôi là thần y Lâm nhưng không bột đố gột nên hồ. Ở nơi như thế này, bên cạnh tôi không có thuốc thang máy móc gì, tôi không thể nào cứu chữa cho ông ấy được. Hơn nữa tôi còn phải phân tích độc tố nữa…Thời gian không cho phép. Vô Cực, sư phụ anh do nhiều năm luyện võ công, thể chất tốt hơn nhiều rồi đấy. Nếu là người bình thường thì có lẽ đã chết lâu rồi”.
“Vậy có nghĩa là…”
“Anh chuẩn bị tâm lý đi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Lệ Vô Cực mặt xám ngoét, chết lặng…
Lệ Vô Cực không ngờ rằng hắn vất vả cứu sư phụ ra mà kết quả cuối cùng vẫn như vậy…
Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ phụp xuống trước mặt sư phụ, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Từ nhỏ hắn đã mồ côi, được sư phụ đưa về Kỳ Lân Môn, dạy học võ, nuôi lớn khôn. Đối với hắn sư phụ không chỉ là thầy mà còn là cha. Giờ tận mắt chứng kiến sư phụ thành ra thế này, hắn cảm thấy như con vạn dao đâm thấu tâm can.
“Sư phụ”, Lệ Vô Cực đau khổ gào thét.
“Vô Cực…không sao. Sư phụ tuổi cũng cao rồi, sống tới từng này tuổi cũng là đủ lắm rồi. Còn sống tiếp cũng vô nghĩa lắm”, Kinh Mẫn yếu ớt lên tiếng.
“Thế nhưng Vô Cực vẫn chưa báo hiếu được cho sư phụ…”
“Sư phụ biết, con là đứa bé ngoan. Mặc dù tính tình có phần quá kích, hành sự lỗ m ãng nhưng con là người tốt…Vô Cực à, con đi lên nhận tội với người của Kỳ Lân Môn, sau đó giao thi thể của sư phụ cho bọn họ. Thần y Lâm đã nói không nên động vào cơ thể của sư phụ thì hãy để người của Kỳ Lân Môn động vào, cũng coi như cách ông trời trừng phạt họ, khụ khụ…”, Kinh Mẫn vừa nói vừa ho khù khụ.
Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức kéo Lệ Vô Cực ra cửa hang.
“Thần y Lâm, anh làm gì vậy?”, Lệ Vô Cực giãy giụa.
“Tình hình của sư phụ anh cực kỳ nghiêm trọng. Anh không những không được tới gần, không được chạm vào mà thậm chí còn không được dính nước bọt của ông ấy. Tôi chỉ sợ anh bị lây bệnh”, Lâm Chính trầm giọng.