Chương 2070
Lạnh.
Rất lạnh…
Cô gái di chuyển bước chân, nhận lấy chiếc điện thoại trong tay người đàn ông, sau đó nhập vào một số điện thoại gồm ba chữ số, rồi đặt lên chiếc bàn trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính đưa mắt nhìn.
Đó chính là số điện thoại của cảnh sát.
“Bây giờ là thời đại pháp trị, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật. Bây giờ, cậu chỉ cần ấn nút gọi là có thể gọi cảnh sát đến bắt chúng tôi! Cậu có thể gọi luôn lúc này!”, người đàn ông nói.
“Các anh đã làm gì đâu? Tại sao tôi phải báo cảnh sát bắt các anh chứ?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Bên kia muốn chúng tôi cảnh cáo cậu, nên lát nữa chúng tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu. Chúng tôi sẽ không để lại sơ hở cho người khác, nên cũng sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ hậu quả. Tôi bảo cậu gọi đến số này là muốn cậu có thể gắng gượng đến lúc cảnh sát đến! Nếu cậu không gắng gượng được, thì tôi sẽ gọi cấp cứu giúp cậu”, anh ta thản nhiên đáp.
Anh ta vừa dứt lời, Mã Hải liền biến sắc, lập tức mở cửa gào to: “Bảo vệ! Bảo vệ!”.
Dứt lời, một đám người mặc đồng phục xông lên.
Nhưng bước chân của người đàn ông kia nhẹ như lông vũ, lướt đến trước cửa ra vào, đóng cửa lại, một ngón tay nhẹ nhàng đè lên khe cửa.
Dù người ở bên ngoài xô đẩy kiểu gì cũng không thể mở ra được.
Một ngón tay nhưng cản được sức mạnh mấy trăm cân…
Thật là đáng sợ!
Mã Hải sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không biết nên làm thế nào.
“Mã Hải, ông tránh sang một bên đi, chuyện này để tôi xử lý”.
Lâm Chính đứng lên nói.
“Vâng… Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải gật đầu, lui tới một góc.
Với tình hình hiện giờ, ông ta quả thực không thể giải quyết được.
“Không cần gọi điện thoại đâu, chắc là người của tôi sẽ báo cảnh sát, còn cấp cứu thì để tôi gọi cho”.
Lâm Chính bấm số khác vào chiếc điện thoại trên bàn, sau đó ấn nút gọi.
“Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?”.
“Tôi cần gấp một chiếc xe cứu thương, làm phiền anh có thể đến đây nhanh lên không?”, Lâm Chính nói.
“Chào anh, xin hỏi địa chỉ của anh ở đâu? Bây giờ tình hình của người bị thương hay bệnh nhân thế nào?”.
“Bây giờ tôi đang ở phòng làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, còn tình hình của người bị thương thì có thể giám định là gãy xương tứ chi”.
“Vâng thưa anh, xin anh hãy giữ máy, chúng tôi sẽ qua đó ngay”.
“Ừm… À đúng rồi, các anh nhớ là hãy mang theo hai chiếc cáng”.
Lâm Chính vừa dứt lời, đôi nam nữ trong phòng đều nhìn anh với ánh mắt giễu cợt.
Lâm Chính tắt điện thoại.
“Yên tâm đi, chúng tôi chỉ cho anh một bài học thôi, còn người này chúng tôi sẽ không động đến ông ta, không cần chuẩn bị hai chiếc cáng đâu”, cô gái lạnh lùng nói.
“Tôi chuẩn bị cho các cô đấy chứ”.