Chương 2090
Anh ta vừa dứt lời, Mã Hải liền biến sắc, lập tức mở cửa gào to: “Bảo vệ! Bảo vệ!”.
Dứt lời, một đám người mặc đồng phục xông lên.
Nhưng bước chân của người đàn ông kia nhẹ như lông vũ, lướt đến trước cửa ra vào, đóng cửa lại, một ngón tay nhẹ nhàng đè lên khe cửa.
Dù người ở bên ngoài xô đẩy kiểu gì cũng không thể mở ra được.
Một ngón tay nhưng cản được sức mạnh mấy trăm cân…
Thật là đáng sợ!
Mã Hải sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không biết nên làm thế nào.
“Mã Hải, ông tránh sang một bên đi, chuyện này để tôi xử lý”.
Lâm Chính đứng lên nói.
“Vâng… Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải gật đầu, lui tới một góc.
Với tình hình hiện giờ, ông ta quả thực không thể giải quyết được.
“Không cần gọi điện thoại đâu, chắc là người của tôi sẽ báo cảnh sát, còn cấp cứu thì để tôi gọi cho”.
Lâm Chính bấm số khác vào chiếc điện thoại trên bàn, sau đó ấn nút gọi.
“Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?”.
“Tôi cần gấp một chiếc xe cứu thương, làm phiền anh có thể đến đây nhanh lên không?”, Lâm Chính nói.
“Chào anh, xin hỏi địa chỉ của anh ở đâu? Bây giờ tình hình của người bị thương hay bệnh nhân thế nào?”.
“Bây giờ tôi đang ở phòng làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, còn tình hình của người bị thương thì có thể giám định là gãy xương tứ chi”.
“Vâng thưa anh, xin anh hãy giữ máy, chúng tôi sẽ qua đó ngay”.
“Ừm… À đúng rồi, các anh nhớ là hãy mang theo hai chiếc cáng”.
Lâm Chính vừa dứt lời, đôi nam nữ trong phòng đều nhìn anh với ánh mắt giễu cợt.
Lâm Chính tắt điện thoại.
“Yên tâm đi, chúng tôi chỉ cho anh một bài học thôi, còn người này chúng tôi sẽ không động đến ông ta, không cần chuẩn bị hai chiếc cáng đâu”, cô gái lạnh lùng nói.
“Tôi chuẩn bị cho các cô đấy chứ”.
Lâm Chính đẩy điện thoại tới trước mặt cô gái, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, bước tới.
Ánh mắt cô gái lập tức trở nên lạnh lùng, gần như đanh lại…
“Yên Nhi, ra tay đi, cho cậu ta nếm thử thực lực của Ưng Các, cậu ta sẽ phải chịu thua thôi”, dường như người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn.
Cô gái tên Yên Nhi khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhảy qua bàn làm việc, vung một tay về phía bả vai Lâm Chính.
Lâm Chính đứng bất động.
Pặp!
Bàn tay tinh xảo nõn nà của cô gái chộp lấy bả vai Lâm Chính, sau đó dùng sức.
Một luồng sức mạnh bá đạo đủ để bóp nát sắt thép lập tức tác động lên bả vai Lâm Chính.
Nhưng… anh vẫn yên lặng đứng đó, bất động như một pho tượng.