Chương 2118
“Bộ lễ phục đắt nhất bây giờ là bao nhiêu?”, Lâm Chính hỏi.
“Hiện tại là bộ trang phục dành cho cả nam và nữ của bậc thầy quốc tế Sandro thiết kế. Một bộ có giá tầm 73 triệu tệ. Toàn bộ cúc được đính kim cương đen, ống tay thì được thêu từ sợi vàng…”
“Thôi không cần giới thiệu nữa, tôi chỉ muốn biết là ngày mai có được không?”
“Được ạ”.
“Mua hai bộ, một bộ đưa tới công ty Duyệt Nhan, ngoài ra một bộ đưa tới văn phòng tôi”.
“Vâng chủ tịch”
Mặc dù hai người không bận tâm nhiều về buổi tiệc thế nhưng khi buổi tiệc sắp diễn ra thì họ cũng tới khách sạn rất sớm.
Tại khách sạn Berna. Tô Nhu đỗ xe ở một góc.
“Đây là bộ quần áo anh mua cho em hả?”, Tô Nhu nhìn bộ lễ phục lấp lánh bèn chau mày.Cô tin bộ lễ phục này chắc chắn sẽ rất thu hút trong buổi tiệc. Những chiếc cúc màu đen còn phát sáng lấp lánh giống như làm từ kim cương vậy.
Đẹp quá.
Hơn nữa cô còn phát hiện ra bộ trang phục mà Lâm Chính đang mặc có vẻ như là một cặp với bộ đồ của cô, rất tương xứng. Trông Lâm Chính cũng vô cùng phong độ. Bình thường anh không sửa soạn cho bản thân, hôm nay chăm chút một xíu mà đã toát lên khí chất ngời ngời rồi. Tô Nhu cũng phải nhìn đi nhìn lại lấy lần.
“Bao nhiêu tiền một bộ vậy anh?”, Tô Nhu hỏi
“Bảy nghìn ba trăm tệ”, Lâm Chính cười nói.
“Ồ! Cũng đắt, nhưng trông đẹp lắm. Hãng nào vậy?”
“Không có hãng”.
“Không có hãng sao? Nếu là …hàng hiệu thì chắc là vài chục nghìn cũng không mua được. Vì thật sự nó rất đẹp, trông rất có giá trị”, Tô Nhu lầm bầm. Sau đó cô khóa cửa xe lại và bước vào trong. Lâm Chính mỉm cười. Anh đi ngay phía sau cô.
Đợi đến khi hai người bước tới cổng chính thì phát hiện ra hóa ra đây là một buổi tiệc giao lưu do tư nhân tổ chức. Hơn nữa dù tiệc giao lưu nhưng lại mời toàn nhân vật tầm cỡ của Giang Thành. Xung quanh có không ít người là những đại gia lớn. Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Sao mẹ lại có thiệp mời của những buổi tiệc như thế này chứ?”, Tô Nhu cảm thấy không thể tin.
Cô hiểu mẹ mình, cũng biết năng lực của bà ta. Với sự thấu hiểu của Tô Nhu thì mẹ mình là một người hết sức bình thường, không thể nào tiếp xúc được với những người như thế này. Vậy thì sao họ lại gửi thiệp mời cho bà ta chứ? Dù bà ấy có lấy thân phận là mẹ của Tô Nhu ra thì cũng vậy.
Bản thân Tô Nhu cũng cảm thấy mình không có gì để những người này muốn giao lưu cùng cả. Cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Lâm Chính thì chau mày.
“Cô Tô, chào cô!”
“Cô Tô tới rồi”
“Mời ngồi bên này”.
“Cô Tô! Có thể trò chuyện với tôi vài câu không?”. lúc này, có không ít người đi ngang qua thấy Tô Nhu bèn chủ động chào hỏi.
Tô Nhu giật mình, vội vàng nở nụ cười đáp lại. Cô sững sờ nhìn những người đang nói chuyện với mình và cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bởi vì có rất nhiều khuôn mặt mà cô đã từng gặp qua.
Bất động sản Đại Hanh của Nam Thành. Rồi những thương nhân lớn của Giang Thành. Còn cả những nhân vật trong lĩnh vực nhà hàng khách sạn, trang sức, thời trang…Có rất nhiều người mà Tô Nhu rất muốn hợp tác nhưng không thể. Vậy mà hôm nay tất cả bọn họ lại chủ động chào hỏi cô sao?