Chương 2129
Lại thấy Thường Phương giật mình, bỗng nhiên mở to mắt, không tin nổi nhìn bộ lễ phục của Tô Nhu.
Ánh mắt ấy… dường như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.
“Cô Thường Phương, cô sao vậy?”.
Cư Chí Cường cảm thấy không đúng, lập tức hỏi.
“Có lẽ cô Thường Phương cảm thấy chất vải quá kém, không thể chấp nhận”, cô bạn gái khẽ cười lên tiếng.
“Đó phải là bộ lễ phục kém đến mức độ nào mới khiến cô ấy có thái độ như vậy”, có người cười bảo.
“Kém sao? Nhưng trước kia cô Thường Phương đã nói công nghệ mô phỏng của bộ lễ phục này rất tốt, có lẽ không kém quá đâu”.
“Ha, công nghệ mô phỏng có tốt đi nữa thì nó cũng chỉ là hàng chợ! Chúng ta đều là người thân phận gì, ai lại mặc một bộ hàng chợ đến đây? Dù là người phục vụ ở đây cũng mặc lễ phục có nguồn hàng chính cống!”.
“Phải!”.
Khách khứa xôn xao.
Nhậm Quy cũng không khỏi cười thành tiếng: “Cô Thường Phương, nếu xong rồi thì mau kết thúc vở kịch này đi, đừng làm ảnh hưởng đến bữa tiệc!”.
Nhưng… Thường Phương giống như không nghe thấy lời Nhậm Quy nói.
Cô ta vẫn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Tô Nhu, sau đó lại nhìn về phía mấy chiếc cúc áo kim cương đen, rồi lại nâng tay Tô Nhu lên, quan sát kỹ mỗi một đường viền trên lễ phục…
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thường Phương làm sao vậy? Một bộ quần áo rẻ tiền mà phải xem lâu thế sao?
Đến lúc này, Thường Phương đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Nhu.
“Cô Tô, bộ lễ phục của cô… rốt cuộc… rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?”.
Tất cả khách khứa đều hoang mang.
Thường Phương sao vậy?
Không phải chỉ là một bộ đồ hàng chợ mô phỏng thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên?
Hơn nữa, giá trị của hàng thế này có gì đáng để quan tâm? Chỉ mấy nghìn tệ mà thôi, rất bình thường.
Bọn họ không thể hiểu nổi.
Tô Nhu cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Cô Thường Phương, tôi… tôi không phải vừa mới nói rồi sao? Chỉ mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu lắp bắp.
“Mấy nghìn tệ? Vậy… Rốt cuộc là mấy nghìn tệ?”, Thường Phương vội hỏi.
Mắt Tô Nhu hơi sững lại, ngơ ngác nhìn Thường Phương: “Hình như… Hình như là… Bảy nghìn ba trăm tệ…”.
“Bảy nghìn ba trăm?”.
Thường Phương bỗng nhiên run rẩy cả người.
Đột nhiên cô ta nhớ tới gì đó, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Chốc lát sau, cô ta mở một bức ảnh ra.
Trên ảnh là một bộ lễ phục tuyệt đẹp được trưng bày trong tủ kính.
Dưới ánh đén chiếu sáng, bộ lễ phục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng đẹp.