Chương 2132
Trang phục hàng trăm triệu, hơn nữa còn không phải một trăm hai trăm triệu, mà là năm trăm sáu trăm triệu… Nhiều tiền như vậy, sao cô ta có thể trả được? Dù là gia tộc cô ta cũng không có nhiều tiền như vậy, sợ rằng bán cả cô ta đi cũng không đủ trả số lẻ.
Khách khứa dần dần hoàn hồn lại.
Vẻ mặt bọn họ rất phức tạp, châu đầu ghé tai nhau, trên mặt ai nấy cũng tràn ngập vẻ khó tin.
“Cô Thường, cô có nhầm lẫn không? Bộ lễ phục này… thật sự đắt vậy sao?”, Nhậm Quy do dự một lúc, không nhịn được lên tiếng.
“Đúng đúng đúng, cô Thường, chắc cô nhầm lẫn rồi! Nhìn nó cũng… chẳng… có gì… đặc biệt… cả…”, Cư Chí Cường vội lên tiếng an ủi, vốn muốn chê bai vẻ đẹp của bộ lễ phục này để ép giá, nhưng nhìn bộ lễ phục tỏa sáng rực rỡ duy mỹ dưới ánh đèn, câu cuối của anh ta lại trở nên yếu ớt.
“Anh đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi sao?”, Thường Phương nhìn sang Cư Chí Cường, tức giận nói.
“Không không, cô Thường, tôi không có ý đó, tôi chỉ… chỉ…”, Cư Chí Cường nhất thời á khẩu.
“Nếu anh nghi ngờ giá trị và độ thật giả của bộ trang phục này thì rất đơn giản, anh chỉ cần lấy điện thoại mở video hiệu quả của lễ phục Hoa Hi Vọng ra so sánh. Hiệu quả của bộ trang phục này dưới ánh đèn là độc nhất vô nhị, trên thế giới không ai có thể dệt ra được hiệu quả như vậy”, Thường Phương nói.
Một số khách khứa nghe vậy lặng lẽ lấy điện thoại ra so sánh.
Nhìn thấy tạo hình xinh đẹp của Hoa Hi Vọng trong video, lại so sánh với bộ trên người Tô Nhu, tất cả những ai nghi ngờ đều không lên tiếng nữa.
Cư Chí Cường im lặng.
Cô gái vẫn đang khóc, hơn nữa người đã loạng choạng, gần như sắp ngất đi.
Còn nữ chính trong chuyện này là Tô Nhu thì vẫn còn đang kinh ngạc.
Chuyện này đem lại cú sốc rất lớn cho cô.
Trong tình huống thế này, cô cũng không biết nên xử lý thế nào.
Đúng lúc này, lại một giọng nói vang lên.
“Cô Thường Phương, thật ra tôi cảm thấy cô gái này không chỉ phải đền mấy trăm triệu”.
Bọn họ đồng loạt nhìn lại.
Thường Phương cũng vội vàng nhìn sang người lên tiếng.
Lâm Chính đi ra khỏi góc khuất, chậm rãi đến bên cạnh Tô Nhu, ánh đèn chiếu lên người anh. Ngay tức khắc, bộ Âu phục trên người anh cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, tôn anh lên giống như thiên sứ hạ phàm.
Tất cả mọi người lại xôn xao bàn tán…
Thường Phương suýt chút nữa đứng không vững.
“Cặp Hoa Hi Vọng… Cặp Hoa Hi Vọng đều đã xuất hiện rồi!”.
Thường Phương gần như hét lên.
Cư Chí Cường mở to mắt, đột nhiên ý thức được điều gì.
Lâm Chính lại kéo đầu vai và ngực mình, bình tĩnh nói: “Vừa rồi cô gái này đã tạt rượu lên người tôi, màu sắc của bộ quần áo này cũng đã hỏng. Cho nên, tôi cảm thấy cô ta phải bồi thường không chỉ một bộ, mà là cả hai bộ. Nếu bồi thường một cặp Hoa Hi Vọng thì ít nhất cũng phải một tỷ, cô thấy có đúng không?”.
Mọi người đều kinh hãi hít sâu một hơi.
Cú sốc cực lớn khiến cho không biết bao nhiêu người mất đi khả năng suy nghĩ.
Cô gái kia nghe vậy, hai mắt tối sầm, lập tức ngất đi.