Chương 2148
Trương Tinh Vũ vội đuổi theo khuyên nhủ, nhưng khi vào vẫn không quên quay đầu mắng Lâm Chính một câu: “Họ Lâm kia, chuyện này chưa xong đâu, cậu đợi đấy cho tôi!”.
Nói xong, bà ta đi thẳng vào nhà.
Tô Quảng liếc nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một tiếng, cũng đi vào nhà.
Lâm Chính đi ra cổng, rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan.
Anh biết mình và gia đình Tô Nhu đã hết duyên, rời đi là chuyện sớm muộn, bây giờ chỉ cần đợi ngày công khai chân tướng mà thôi.
Nhưng ngoài Trương Tinh Vũ, bây giờ người Lâm Chính quan tâm nhất là Cư Chí Cường.
Không ngờ chỉ qua một đêm, thái độ của anh ta lại thay đổi nhanh như vậy… Xem ra là có người đang bày mưu tính kế cho anh ta ở sau lưng.
Cũng được, nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi.
Lâm Chính quay về Dương Hoa, ngồi ở đó cả một buổi sáng.
Hai giờ chiều, Mã Hải sắp xếp phòng hội nghị.
Hội thảo thương mại lớn nhất Giang Thành sẽ được tổ chức chính thức trong phòng hội nghị đặc biệt của Dương Hoa.
Còn chưa tới thời gian mở hội nghị, dưới tòa nhà Dương Hoa đã đông đúc, nhiều người của giới truyền thông tụ tập tại đây, dùng thẻ công tác lần lượt đi vào tòa nhà.
Hôm nay Dương Hoa đã sử dụng hết toàn bộ lực lượng bảo vệ.
Từ cửa vào đến phòng hội nghị, mỗi một tầng lầu, mỗi một hành lang đều tràn ngập lực lượng của Dương Hoa.
Những người này đều được điều từ công ty bảo vệ của Cung Hỉ Vân đến đây.
Người vào đây không ai không cảm khái, cũng chỉ có Dương Hoa mới có thể bố trí một cách phô trương như vậy…
Không bao lâu sau, từng chiếc xe hào hoa dừng ở dưới lầu của Dương Hoa.
Những người thành công của giới kinh doanh tham dự tiệc hội tối hôm qua lần lượt xuống xe, đi vào tòa nhà.
Những người này ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.
Dù sao, có thể tham dự hội nghị ở tập đoàn Dương Hoa vốn đã là một chuyện vô cùng vinh quang.
Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề đến tham dự.
Cư Chí Cường và Trần Bình bạn gái anh ta cũng vậy.
Nhưng cô bạn gái Trần Bình đó rõ ràng rất căng thẳng.
“Chí Cường, anh nói xem Chủ tịch Lâm có trách chúng ta không?”, cô gái liếc nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận hỏi.
“Trách chúng ta cái gì? Chúng ta đã trút giận cho Chủ tịch Lâm cơ mà!”, Cư Chí Cường cười nói.
“Nhưng… lễ phục của tên vô dụng đó là Chủ tịch Lâm tặng cho…”.
“Sao? Em nghĩ Chủ tịch Lâm thật sự muốn tặng lễ phục cho tên vô dụng đó? Em sai rồi! Chủ tịch Lâm chỉ không muốn mất mặt mà thôi. Dù gì vận may của tên vô dụng đó thật sự quá tốt, bốc được phần thưởng lớn! Chủ tịch Lâm là nhân vật cấp bậc nào, còn có thể không cho? Có thể vì bộ lễ phục đó mà để mất danh dự của mình à? Thế chẳng phải sẽ tạo thêm vết nhơ cho mình sao?”.
“Vậy ý anh là… bản thân Chủ tịch Lâm cũng không muốn giao bộ lễ phục này cho Lâm Chính?”.
“Nói thừa, đương nhiên Chủ tịch Lâm không muốn rồi! Hơn nữa, anh tin rằng nếu Chủ tịch Lâm biết được tên vô dụng đó lại tặng lễ phục Hoa Hi Vọng kiểu nữ cho Tô Nhu, chắc chắn sẽ rất tức giận. Chúng ta phá hỏng lễ phục, không phải là trút giận cho Chủ tịch Lâm hay sao? Yên tâm! Chúng ta khăng khăng không thừa nhận thì chẳng phải không có vấn đề gì rồi sao? Chưa nói tới thằng nhóc đó không có năng lực đối đầu với chúng ta, cho dù thật sự đưa đơn kiện, em nghĩ tên vô dụng đó có tiền mời luật sư giỏi thắng được chúng ta sao? Anh tin là nếu thật sự làm đến mức đó, Chủ tịch Lâm tuyệt đối sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn! Chắc chắn anh ta sẽ phái mấy người Phương Thị Dân, Kỷ Văn đến giúp chúng ta! Có Chủ tịch Lâm chống lưng, em sợ cái gì?”, Cư Chí Cường cười nói.