Chương 2170
Vành mắt ai cũng đỏ hoe, thầm lau nước mắt, rồi bước tới, ra tay tháo dỡ thiết bị.
Nhà máy của Chung Hào đèn sáng suốt đêm.
Nhưng các nhân viên ở đây đều biết, đây có lẽ là lần sản xuất cuối cùng…
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Lâm Chính từ học viện Huyền Y Phái trở về, còn Mã Hải cũng ngay lập tức tuyên bố mở cuộc họp báo, đồng thời Chủ tịch Lâm sẽ đích thân có mặt.
Đây là một tin bom tấn.
Nhất thời, nhân sĩ tất cả các ngành nghề đều dồn sự chú ý vào buổi họp báo này.
Do sự chèn ép của các ngành nghề, hiện giờ cổ phiếu Dương Hoa đang giảm liên tục, quá nửa các nhà máy do nhiều nguyên nhân mà buộc phải ngừng sản xuất. Các công ty tập đoàn tài chính, dẫn đầu là tập đoàn Thiên Hằng, bắt đầu sản xuất các sản phẩm giống với Dương Hoa.
Tuy các sản phẩm bắt chước này không hiệu quả bằng Dương Hoa, nhưng những khách hàng không mua được sản phẩm của Dương Hoa, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn sản phẩm của tập đoàn Thiên Hằng.
Nhất thời, lượng tiêu thụ thị trường của Dương Hoa giảm mạnh, doanh thu không đủ, thậm chí còn không đủ để trả lương cho số lượng nhân viên đông đảo.
Bây giờ, ngày nào Dương Hoa cũng lỗ vốn, có thể nói là mỗi ngày dài bằng một năm.
Rất nhiều quản lý cấp cao của tập đoàn đều sốt ruột.
Bây giờ buổi họp báo sắp diễn ra, vô số người nghển cổ mong chờ, xem với tình hình hiện tại thì Chủ tịch Lâm sẽ có phương án xử lý thế nào.
Nhậm Quy đã ngồi sẵn trước màn hình tivi, bên cạnh là mấy ông lớn trong giới kinh doanh, ngay cả Cư Chí Cường cũng có mặt.
Do đoạn ghi âm kia, anh ta đành phải bồi thường cho Lâm Chính một số tiền kếch sù. Tuy phiên tòa chưa diễn ra, nhưng anh ta biết, dù mời luật sư giỏi đến đâu cũng không thể cãi được vụ án với chứng cứ vững chắc như vậy.
Đương nhiên Cư Chí Cường vô cùng căm thù Lâm Chính, Chủ tịch tập đoàn Chính Hoa Cư Nam An vốn giữ thái độ trung lập cũng đứng về phía Nhậm Quy. Cư Nam An vốn đang do dự không quyết, nhưng thấy Dương Hoa từng bước bị đánh lùi, binh bại như núi đổ, còn Nhậm Quy lại không ngừng vươn cành ô liu ra, trong lúc bất đắc dĩ cũng lựa chọn đi theo Nhậm Quy.
“Bất tài vô dụng? Để xem lần này Chủ tịch Lâm ngông cuồng của chúng ta định đối phó với đám bất tài vô dụng chúng ta kiểu gì?”, Cư Chí Cường rít một hơi xì gà, mỉm cười nói.
“Dù sao Chủ tịch Lâm cũng còn quá trẻ. Tôi không phủ nhận cậu ta là một người rất có tài, nhưng dù sao trẻ tuổi cũng không phải là thứ mà thiên phú có thể thay đổi được. Trẻ tuổi ngông cuồng, bây giờ cậu ta phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình”, Nhậm Quy giơ chiếc ly đế cao lên, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đáp.
“Chú Nhậm, với tình hình này, thì chỉ hai tháng là thị trường của Dương Hoa sẽ bị chúng ta chia chác xong xuôi, nhưng thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi bọn họ sản xuất vẫn chiếm hàng đầu. Nếu không lấy được hai mảng này, thì Dương Hoa sẽ giống như con rết trăm chân, không thể diệt trừ tận gốc. Chúng ta muốn tiêu diệt nó hoàn toàn thì vẫn có chút khó khăn”, Cư Chí Cường không nhịn được nói.
“Đúng vậy, chúng ta nên thêm dầu vào lửa!”, một ông trùm ở bên cạnh vắt chéo hai chân nói.
Nhậm Quy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Đừng động đến mảng này thì hơn, dù sao nó cũng liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, chứ không chỉ có mỗi Dương Hoa. Nếu chúng ta động vào, thì e là sẽ có thế lực mà chúng ta không thể chống lại nhúng tay vào”.
Nghe thấy thế, những người đang có mặt đều khẽ biến sắc, hiển nhiên họ hiểu lời Nhậm Quy nói có nghĩa là gì…
“Chú Nhậm, vậy chúng ta cứ thế thu tay sao? Liệu có không triệt để quá không?”, Cư Chí Cường không cam lòng hỏi.