Chương 2178
“Đương nhiên không phải. Nhóc…Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết thuốc của cậu chắc chắn sẽ tạo phúc cho rất nhiều người. Ngày tung ra thị trường không được trì hoãn đâu đấy. Đây là chuyện lớn có lợi cho nước cho dân, có rất nhiều nhân vật ở phía trên đang quan tâm tới cậu. Vì vậy tôi muốn giúp cậu để cậu có thể làm việc suôn sẻ hơn”, Trịnh Nam Thiên nói.
Lâm Chính cũng hiểu ngay ý của ông ta. Có được loại thuốc này thì tình cảnh trước mắt của Dương Hoa sẽ được hòa hoãn đi nhiều. Vì dù sao cũng sẽ có rất nhiều người thỏa hiệp vì loại thuốc mới này.
Trước đó Trịnh Nam Thiên không dám hành động vì Nhậm Quy có chỗ dựa. Giờ thì khác, thuốc này có thể giúp Lâm Chính có càng nhiều chỗ dựa hơn. Mà Trịnh Nam Thiên lúc này cũng có lý do để ra tay rồi nên cũng không cần kiêng dè gì nữa.
“Ông định giúp tôi thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu cần tôi giúp gì?”, Trịnh Nam Thiên hỏi ngược lại.
Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ nói: “Mấy nhà máy thuốc của tôi có khả năng sẽ xảy ra vấn đề. Tôi muốn ông cử người canh chừng giúp tôi”.
“Nhà máy thuốc?”
Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó nổi giận: “Bọn họ to gan gớm! Đến cả thuốc cứu người mà cũng dám động vào. Đúng là vô pháp vô thiên.”
Lâm Chính lắc đầu: “Không được xem nhẹ lòng người, nhất là vào những lúc then chốt như thế này!”
Lòng người là thứ khó lường nhất trên đời. Có đôi khi đoán trúng rồi cũng phải giả vờ như không biết.
“Những nhà máy nào cần người canh chừng? Giờ tôi sẽ cử người đi”.
“Tôi có dựng thêm ba nhà máy để gia công thuốc. Nhân công đã đủ, chỉ đợi máy móc nữa thôi. Tôi nghĩ chắc chắn đám người Nhậm Quy sẽ không để thuốc của tôi được tung ra thị trường một cách thuận lợi đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ phá hoại, hơn nữa còn muốn dí chết tôi nữa. Nếu không làm vậy thì họ sẽ không thể nào hạ gục được tôi. Vì vậy tôi nghĩ họ sẽ áp dụng hành vi quá kích để ra đòn sát phạt đối với tôi”.
“Họ sẽ đánh vào phương thuốc à?”, Trịnh Nam Thiên nghi ngờ.
“Không rõ, nhưng đề phòng vẫn hơn”.
“Vậy phương thuốc giờ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở chỗ tôi. Thế nhưng các bước thực hiện ở nhà máy cũng có thể vạch ra được một phương thuốc tổng quát. Vì dù sao việc luyện chế thuốc cũng phải làm theo phương thuốc mới được mà!”
“Được! Giờ tôi cử người. Thuốc mới của cậu, tôi sẽ đảm bảo cho cậu!”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng rồi tắt máy.
Lâm Chính cũng thở phào. Có Trịnh Nam Thiên ra tay thì mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ thì chờ đợi diễn biến của sự việc thôi.
Reng reng…Lúc này điện thoại lại đổ chuông. Lâm Chính cầm lên. Anh khẽ chau mày. Là Tô Nhu.
“Sao thế em?’, anh ấn nút nghe.
“Anh đang ở đâu? Ăn cơm cùng em”, Tô Nhu lên tiếng, giọng của cô gái có gì đó rất kỳ lạ.
Lâm Chính gật đầu: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở lối ra đại lộ Cao Tân”.
“Đợi anh”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lấy chìa khóa chiếc Lamborghini Gallardo và lái về hướng đại lộ Cao Tân.
Tô Nhu mặc trang phục OL, đứng đó như một điểm nhấn trong bức tranh tuyệt đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải ngất ngây. Những người qua đường cũng không khỏi ngoái lại nhìn.
Đương nhiên, tiếng động cơ phát ra từ chiếc siêu xe của Lâm Chính cũng khiến đám đông chú ý. Khi thấy chiếc xe đỗ trước mặt Tô Nhu, không ít người đã phải ch ảy nước miếng.
“Người đẹp và đại gia”.