Chương 2187
“Anh cũng giỏi đánh đấm đấy, nhưng thế thì có tác dụng gì? Anh đánh được mấy người họ, nhưng có đánh được tay đấm chuyên nghiệp không? Anh có thể hạ gục những người này, nhưng anh có thể đánh gục một trăm người, một nghìn người không?”, cậu Vương lạnh lùng hừ liên tục.
“Sao? Anh có thể gọi nhiều người đến đây vậy à?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.
“Tôi không thể, nhưng bố tôi có thể! Có lẽ anh không biết lai lịch của tôi. Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này có vài người mà anh không thể động vào, mà tôi chính là một trong những người đó!”.
“Thế à… vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem sao”.
Lâm Chính hững hờ nói, nói xong thì định ra tay.
“Á!”.
Những cô gái đi bên cạnh cậu Vương sợ đến nỗi la hét liên tục, chạy tứ tán.
Gương mặt cậu Vương trắng bệch.
Nhìn khí thế và vẻ mặt của Lâm Chính… anh không làm thật đấy chứ?
Chẳng lẽ thật sự có người không sợ chết?
Cậu Vương run rẩy cả người, vô thức lùi về sau hai bước.
Anh ta sợ nhất là kẻ không sợ chết như Lâm Chính. Mặc dù xong chuyện có thể tính sổ anh sau, nhưng nếu bị anh làm tàn phế, vậy thì sau đó có phanh thây anh ra cũng chẳng có ích gì!
“Anh… Anh anh… Tôi nói anh biết, anh đừng qua đây! Tôi nói anh biết, nếu hôm nay anh dám làm tôi bị thương… Tôi bảo đảm nhà chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Dù anh là ai, nhà chúng tôi cũng sẽ bắt anh phải trả giá…”, cậu Vương hoảng loạn hét lên.
Nhưng dường như Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Cậu Vương vội vàng lùi lại, hai chân run lẩy bẩy.
Ông chủ nhà hàng ở bên này đã ý thức được chuyện không ổn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào một số nọ.
Trong lúc Lâm Chính đi về phía cậu Vương, một bóng người đột nhiên chạy đến, ngăn trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên.
Định thần nhìn lại, người ngăn mình lại là Tô Nhu…
“Tiểu Nhu? Em làm gì vậy?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Lâm Chính, bỏ đi… Tha cho anh ta!”, Tô Nhu do dự, nói.
“Tha cho anh ta?”.
“Chắc là anh ta rất có quyền thế, chúng ta không dây vào được đâu. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hay là thôi đi. Nếu không, sau này nhà anh ta trả thù, chúng ta… cũng sẽ phiền phức”, Tô Nhu nói.
Mặc dù Tô Nhu và Dương Hoa có quan hệ hợp tác, nhưng hiện nay các công ty hợp tác với Dương Hoa không đến một trăm cũng được mấy chục. Có lẽ Quốc tế Duyệt Nhan khá đặc biệt, nhưng cô thực sự không muốn vì chuyện này mà phải đi cầu xin Chủ tịch Lâm.
Cậu Vương nghe vậy thì không hoảng nữa, nhếch miệng cười nói: “Phải, người đẹp này nói đúng, chúng ta thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện không phải à? Cần gì phải làm lớn chuyện đến thế? Không phải mọi người đều ra ngoài chơi hay sao, khó tránh có chút hiểu lầm, dừng lại ở đây đi…”.
“Dừng lại?”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “E là không được, nếu anh chỉ đắc tội với tôi, con người tôi cũng dễ nói chuyện. Nhưng lần này anh lại động vào vợ tôi, thế thì ông trời có đến đây cũng không giúp được anh!”.
Nói xong, Lâm Chính đẩy Tô Nhu ra, đi về phía cậu Vương.