Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 219



"Chú hai? Lẽ nào người này chính là Từ Thiên ở Nam Thành?". 

"Trời ơi, tay đấm của Nam Thành?". 

"Thoạt nhìn có vẻ rất nho nhã…" 

"Suỵt, nói nhỏ thôi, nếu chọc giận Từ Thiên, ông ta chớp mắt một cái là cậu bốc hơi ngay đấy". 

Các sinh viên xôn xao bàn tán, ánh mắt bọn họ nhìn Từ Thiên vô cùng phức tạp, có sùng bái, có sợ hãi, có kích động, cũng có ghét bỏ. 

Từ Thiên đã quen với những sự kiện như thế này, dù sao cũng là người nổi tiếng. 

"Sương Huyền, chúc cháu sinh nhật vui vẻ, chú đến vội vàng nên cũng không mang theo quà gì, lúc nào về cháu tự đến cửa hàng của chú chọn, muốn gì cũng được", Từ Thiên cười nói. 

"Cảm ơn chú hai", Từ Sương Huyền cười tươi rói, đôi mắt cong cong, trông rất xinh. 

Từ Thiên được dẫn tới chiếc bàn đầu tiên ngồi, những người ngồi đây đều là những người có quan hệ thân thiết với Từ Sương Huyền hoặc có gia thế không tệ. Những người có mối quan hệ bình thường và gia cảnh bình thường thì ngồi ở những bàn khác. 

Trên sân khấu ở trên cùng còn có các bạn học đang biểu diễn, mọi người vừa hát vừa nhảy, vừa ăn vừa uống, không khí rất vui vẻ. 

Lâm Chính được Từ Thiên sắp xếp ngồi ở bàn đầu cùng ông ta, nhưng anh vừa đặt mông ngồi xuống. 

"Anh làm gì vậy?". 

Một tiếng quát giận dữ vang lên. 

Tất cả mọi người đều giật mình. 

Lâm Chính cũng không ngoại lệ. 

Anh cau mày, nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một bạn học nam để đầu undercut, đeo kính, bước mấy bước tới, kéo Lâm Chính dậy. 

"Phó Vũ, cậu lại làm gì vậy?", Từ Sương Huyền nhíu mày, lập tức chất vấn. 

"Không làm gì cả, chỉ là có một số người không hiểu quy tắc, nên tôi nói cho mà biết thôi", bạn học nam tên Phó Vũ kia trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó cười nói với Từ Thiên: "Chú Thiên, đàn em của chú nên ngồi ở vị trí bên cạnh, đây là ghế chủ vị, để anh ta ngồi đây sẽ khiến rất nhiều người không vui, chú bảo anh ta sang bên cạnh đi". 

"Ai bảo cậu rằng cậu ấy là đàn em của tôi?". 

Từ Thiên nổi giận đùng đùng, đứng phắt dậy, quát. 

Người kia không khỏi cứng đờ người, kinh ngạc nhìn Từ Thiên. 

"Cậu buông tay ra cho tôi!", Từ Thiên hất bàn tay Phó Vũ đang kéo cánh tay Lâm Chính ra. 

Do Từ Thiên đang kích động, dùng sức rất mạnh, thế là kéo đến nỗi tay Phó Vũ hằn dấu lên… 

Phó Vũ đau đến mức run rẩy. 

"Chú hai!", Từ Sương Huyền cũng cuống lên, vội vàng kéo tay Từ Thiên lại. 

Lúc này Từ Thiên mới buông Phó Vũ ra. 

Ông ta hất tay, lạnh lùng nói: "Ranh con, tôi không thèm chấp cậu, đến đây thì cứ ăn no uống say, bớt lo chuyện bao đồng, người của tôi mà cậu có thể động đến sao?". 

Phó Vũ nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi. 

"Được rồi chú hai, Phó Vũ cũng là có ý tốt, chú phải biết rằng, những người ngồi đây đều là người thuộc con nhà thế gia của Giang Thành. Nếu chú để đàn em của chú ngồi đây, thì không những ảnh hưởng đến danh tiếng của chú, mà cũng không tốt cho mọi người. Cậu ta cũng là muốn tốt cho chú mà". 

"Người ta không phải là đàn em, mà là bạn của chú! Người không phân cao thấp sang hèn, huống hồ các cháu còn trẻ như vậy mà đã coi trọng cái này? Còn ra thể thống gì nữa?", Từ Thiên tức giận nói. 

"Ôi ôi, được rồi, được rồi, tất cả ngồi đi, anh này xưng hô sao đây? Thôi không quan trọng, ngồi xuống ăn đi!". 

Từ Sương Huyền bất đắc dĩ cười nói. 

Lúc này Từ Thiên mơi nguôi ngoai một chút, đang định xin lỗi Lâm Chính, thì anh đã phất tay trước: "Ngồi đi". 

"Được". 

Từ Thiên ngồi xuống. 

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên. 

Từ Thiên lấy điện thoại ra xem, hơi sửng sốt. 

"Có chuyện gì thì cứ giải quyết đi, mặc kệ tôi", Lâm Chính uống ngụm nước, nói. 

"Tôi xin phép nhé, cậu Lâm". 

Từ Thiên cười tỏ ý xin lỗi, rồi cầm điện thoại, vội vàng ra ngoài. 

"Đồ Ngốc, cậu ở đâu vậy?", Từ Thiên cầm điện thoại, trầm giọng hỏi. 

"Chú Thiên, tôi đang ở cổng đại học Giang Hoa, chú mau qua đây đi, tôi phát hiện ra một bí mật lớn của Xương Bá! Có khả năng là mạch máu mấy đường dây làm ăn của Xương Bá!", đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Đồ Ngốc, ngườiTừ Thiên cài ở Giang Thành. 

Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng kích động, vội nhỏ giọng nói: "Chờ tôi, tôi qua ngay đây!". 

Dứt lời, ông ta vội vàng chạy về phía cổng trường. 

Nhưng ra khỏi cổng trường lại không thấy bóng dáng của Đồ Ngốc đâu. 

Từ Thiên nhíu mày, lại hỏi Đồ Ngốc ở trong điện thoại. 

"Cậu ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?". 

"Chú Thiên, chú ra ven đường đi, tôi lái xe đến đón chú". 

"Ven đường?". 

Từ Thiên hơi sửng sốt, nhìn con đường thưa thớt xe qua lại, cùng với cổng trưởng vắng vẻ, một dự cảm không lành bỗng ập đến. 

Từ Thiên quay phắt lại định trở về cổng trường, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo gió xuất hiện sau lưng, chẳng nói lời nào, kề dao vào lưng ông ta. 

"Chú Thiên, chú Long muốn gặp chú". Giọng nói khàn khàn vang lên.