Chương 2195
Phải biết rằng, đây là số điện thoại của Chủ tịch Lâm.
Cô gần như không chủ động gọi đến số này bao giờ.
Lâm Chính lướt mắt nhìn màn hình, dường như nghĩ đến gì đó, anh mỉm cười rồi bấm nút nghe.
“Chủ tịch Lâm, chào… chào anh”, giọng nói của Tô Nhu có chút căng thẳng.
“Có chuyện gì sao cô Tô?”, Lâm Chính khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
“Chủ tịch Lâm, chuyện là thế này…”
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện ở nhà hàng, sau đó nói: “Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ giữa mọi người có chút hiểu lầm, mong anh có thể giơ cao đánh khẽ… tha cho chồng tôi…”
Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tuy trong lòng mọi người, Chủ tịch Lâm xuất sắc như vậy, hoàn hảo như vậy, đẹp trai như vậy, là người đàn ông có được tất cả.
Nhưng… Tô Nhu vẫn là chính mình, vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, vẫn cố gắng bảo vệ chồng mình.
Dù anh ta bất tài đến đâu…
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản đáp: “Chuyện này tôi sẽ hỏi Mã Hải, Lâm Chính… rất ổn, cô không cần lo lắng”.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm”, Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì”.
Lâm Chính chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng ánh mắt lại có chút sâu xa.
“Chỉ đáng tiếc… đại hội sắp diễn ra, tôi… cũng nên đi rồi…”
Brừm brừm…
Chiếc Gallardo lại đỗ ở cửa nhà hàng.
Lúc này, nhà hàng đang đóng chặt cửa.
Đám Mã Hải vẫn đang ở bên trong.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, ngay cả ông chủ cũng đang run rẩy ngồi xổm ở trong quầy, không dám thò đầu ra.
Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến vào.
Cạch.
Anh đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Vương Hào và Vương Tử Tường.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải cúi đầu khom lưng, chào đầy cung kính.
Câu chào này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều ngớ ra.
“Sao có thể… Sao có thể… Tên Lâm Chính này… chính là Chủ tịch Lâm? Chính là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Sao có thể chứ?”.
Vương Tử Tường hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, anh ta ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt không còn tý máu nào.