Chương 2202
Đám đông im thin thít.
“Để con gọi điện hỏi Mã Hải!”, Vương Khang trầm giọng.
“Ừ! Tốt nhất là bảo Mã Hải giải thích! Nếu không, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua đâu”, ông cụ tức giận quát lớn.
Đám đông giật mình. Ông cụ Vương mà đã tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Dù đối phương có là Mã Hải hay chủ tịch Lâm đi chăng nữa.
Thế nhưng khi Vương Khang vừa lấy máy ra định gọi cho Mã Hải thì…
Đing đoong! Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cả nhà họ Vương khựng người. Vương Khang lập tức nhìn về phía ông cụ.
“Đi mở cửa đi”, ông cụ suy nghĩ rồi lên tiếng.
Vương Khang gật đầu, lập tức chạy đi. Cửa vừa mở ra thì họ nhìn thấy Lâm Chính đứng đó.
“Chủ…tịch Lâm!”, Vương Khang thốt lên. Cả nhà họ Vương run rẩy. Chủ tịch Lâm đích thân tới nhà họ Vương sao? Rõ ràng là chuyện này không hề đơn giản.
“Ông cụ Vương có nhà không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Có nhà, mời cậu vào?”, Vương Khang cố nặn ra một nụ cười.
Lâm Chính sải bước đi vào. Cả nhà họ Vương bước lên đón tiếp.
“Cơn gió nào đưa chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng tới đây vậy? Có gì tiếp đón mà không chu đáo thì cũng mong cậu bỏ qua”, ông cụ Vương cố gắng nén cơn giận, bước tới.
Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ ngồi xuống ghế và châm thuốc.
“Hai người ở trong đó, chắc mọi người thấy cả rồi phải không?”, Lâm Chính hút một hơi, điềm đạm nói.
“Thấy cả rồi, vẫn phải cảm ơn chủ tịch đã nương tay!”, ông cụ lạnh giọng.
“Có biết nguyên do không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không biết và cũng rất muốn biết”, ông cụ trầm giọng.
Rốt cuộc vì chuyện gì mà đánh phế hai người nhà họ? Cả nhà họ Vương cảm thấy tò mò.
Lâm Chính chỉ búng tàn thuốc, nói tiếp: “Họ động vào người phụ nữ của tôi và muốn đánh phế tôi”.
Cả nhả họ Vương thót tin…
“Ông cụ Vương! Ông thấy tôi làm vậy có quá đáng không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông cụ.
Câu nói của Lâm Chính khiến tất cả chìm vào im lặng. Ông cụ Vương do dự, sau đó nhìn anh và nói: “Đúng là có hơi quá đáng!”
Gây sự với chủ tịch Lâm, động vào người phụ nữ của anh…đúng là chuyện không thể chấp nhận được.
Thế nhưng…nhà họ Vương không đời nào đi nói như thế.
“Nhưng dù cháu tôi có gây tội với cậu thì cậu cũng không tuyệt tình đến mức đánh phế nói như thế chứ? Dù gì họ cũng là người nhà họ Vương. Cậu có vấn đề gì thì có thể nói chuyện với tôi, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ chúng”, ông cụ Vương lạnh lùng đáp trả.
“Ông thay tôi dạy dỗ họ sao?”
Lâm Chính khẽ cười: “Tôi thấy ông cũng cao tuổi rồi nên mới nói chuyện khách khí với ông như vậy. Chứ đối với tôi ông cũng không là gì cả”.
“Chủ tịch Lâm…cậu đừng láo!”, có người không chấp nhận nổi thái độ của Lâm Chính bèn lớn tiếng.
“Câm miệng”, ông cụ Vương khẽ quát. Người kia tức lắm nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Lâm Chính không hề tức giận. Anh chỉ điềm tĩnh nói: “Ông cụ Vương! Thực ra Vương Tử Tường ngang ngược như vậy có liên quan tới cách sống của nhà họ Vương thôi. Nếu như người làm ông như ông không phách lối thì anh ta cũng không thành ra như vậy đâu. Để ông dạy dỗ họ sao? Ông đánh một trận? Hay chửi một trận? Ông cho rằng như vậy thì có thể giúp tôi xả tức hả?”