Chương 2204
“Tôi thừa nhận cậu tài giỏi. Tuổi trẻ tài cao, y thuật vô song, lại tạo ra được cả một sự nghiệp to lớn như Dương Hoa. Đây là điều mà rất nhiều người ở tuổi như cậu không làm được. Thế nhưng vẫn có một điều không thể tránh được đó là cậu còn trẻ quá. Cậu giống những thanh niên khác, rất xốc nổi. Quyết định không sáng suốt đó đúng ra là điều mà cậu không nên đưa ra”
“Vậy sao…Vậy thì đây là thái độ của ông đấy hả?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Cậu không cứu con trai và cháu của tôi thì cậu lấy Dương Hoa ra đền đi”, ông cụ Vương lạnh giọng.
Rõ ràng là ông ta đã đưa ra quyết định. Hơn nữa, cho dù Lâm Chính có thỏa hiệp thì ông ta cũng rời bỏ Dương Hoa. Vì mối thù của hai bên đã được hình thành rồi.
Ông cụ Vương rất muốn lao lên tát cho Vương Tử Tường và Vương Hào hai phát bạt tai. Nhưng giờ không phải là lúc. Lúc này cần phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó với chủ tịch Lâm và khiến anh cứu bọn họ.
Có điều…ông cụ Vương ngây thơ quá.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không cứu Vương Hào và Vương Tử Tường. Hơn nữa mục đích tôi tới đây cũng không phải là để thương lượng”, Lâm Chính đứng dậy.
“Vậy cậu tới đây làm gì?”, Vương Khang không nhịn được nữa bèn hỏi.
“Thứ nhất là muốn biết thái độ của các người”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Thái độ?”
Cả nhà họ Vương bàng hoàng. Đến ông cụ Vương cũng phải chau mày. Vì có thế thôi mà đích thân tới tận đây? Có phải là chủ tịch Lâm rảnh quá không?
Đợi đã! Dường như ông cụ Vương nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt.
“Chủ tịch Lâm, cậu…”, ông ta còn chưa nói hết thì có tiếng còi hú vang lên. Sau đó là một nhóm cảnh sát xông vào.
“Tất cả cấm động đây!”, tiếng quát vang lên. Nhà họ Vương hóa đá.
“Đồng chí làm gì vậy?”, Vương Khang đứng ngây ra, run rẩy hỏi.
“Con còn không rõ sao?”, ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, quay qua nhìn Lâm chính bằng ánh mắt hừng hực lửa giận: “Chủ tịch Lâm bắt đầu xử lý nhà họ Vương rồi”.
Đa số người nhà họ Vương đều được đưa đi.
Giống như ông chủ nhà hàng nói, nhà họ Vương rất hay bao che, ông cụ Vương cũng vậy. Do đó, nhà họ Vương mới vô pháp vô thiên, làm ra nhiều chuyện vô nhân đạo ở Giang Thành.
Đương nhiên không dừng lại ở đó, nhà họ Vương vì mở rộng sản nghiệp gia tộc mình, tăng sức ảnh hưởng của gia tộc ở Giang Thành mà âm thầm làm nhiều chuyện phi pháp.
Nhưng bọn họ đều không để lại dấu vết gì, tay chân rất sạch sẽ, thế nên dù cho có người biết bọn họ làm những chuyện đó cũng không có chứng cứ.
Vương Tử Tường cũng được chuyển đến bệnh viện, có mấy cảnh sát canh chừng điều trị.
Một khi anh ta tỉnh lại sẽ được mời ra hầu tòa ngay lập tức.
Chỉ đáng tiếc, e rằng anh ta rất khó tỉnh lại.
Nhà họ Vương náo nhiệt trở nên vắng lặng.
Lâm Chính cũng đã rời đi.
Còn ông cụ Vương và Vương Khang vẫn ngồi ở trong phòng khách.
Vương Khang toát mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhè nhẹ.
Ông cụ Vương thì ngồi trên ghế sofa không nói lời nào.
Ánh mắt ông ta hơi tối, giống như đang nghĩ gì đó.
Ai mà ngờ được nhà họ Vương đột nhiên rơi vào nguy cơ như vậy!